Tô Bác Võ truy đuổi càng lâu, trong lòng càng tức giận. Hắn hung hăng thề,
tuyệt đối phải bắt được tên đạo chích vô sỉ này, để hắn xem mặt mũi tên đó!
Nhưng mà hắn đâu biết, Nam Cung Lưu Vân không bị thương. Hắn chỉ là giả bộ để
dùng kế điệu hổ ly sơn thôi.
Hai người truy đuổi gây tiếng động không nhỏ, thu hút chú ý của rất nhiều
người.
Đáng thương thay cho Tô Bác Võ lo đuổi theo kẻ kia, không hay biết Tô Lạc đã
bắt đầu hành động.
Tô Lạc thấy bốn phía im ắng, không có bóng người, khóe miệng nàng chậm rãi nở
một nụ cười giảo hoạt.
Không hổ là Nam Cung Lưu Vân, kế điệu hổ ly sơn này thực sự có ích.
Vốn dĩ Tô Lạc tưởng rằng Nam Cung Lưu Vân bị thương thật nhưng lại thấy trong
khi hắn trốn đi còn hết sức nhàn nhã nhìn nàng triều mến. Nàng thật sự yên
tâm.
Ổ khóa huyền thiết là do thợ khóa đệ nhất ở Đông Lăng quốc chế tạo. Muốn mở
được khóa rất phức tạp và nan giải nhưng chỉ là đối với người khác mà thôi.
Kiếp trước, các loại khóa phiền phức hơn nhiều còn không làm khó được Tô Lạc.
Nàng lấy ra một cây trâm nhỏ xíu, mân mê ổ khóa. Hai tròng mắt phát sáng, cảnh
giác nhìn bốn phương. Lỗ tai lắng nghe động tĩnh từ tám phía.
Cẩn thận đã trở thành bản năng của nàng.
Nàng cùng lúc làm ba việc, tốc độ bàn tay lại không hề chậm đi, quen thuộc mà
phá khóa.
“Lạch cạch!”
Không đến mười giây, huyền thiết khóa không gì phá được trong truyền thuyết dễ
dàng bị Tô Lạc mở ra.
Tô Lạc nhẹ nhàng tháo khóa. Sau đó, thuận tay treo khóa lên khung cửa. Tiến
vào bên trong xong lại lặng lẽ đóng cửa. Động tác như nước chảy mây trôi, liền
mạc lưu loát.
Khóa này nghe nói là mời thợ khóa đệ nhất thiên hạ chế tạo nhưng lại bị kỹ
năng bẻ khóa vạn năng của Tô Lạc đánh bại, không khó khăn chút nào, rất nhanh
liền mở được.
Bước vào tầng thứ nhất của Tàng Kinh Các, Tô Lạc vẫn chưa dám đốt đèn. Bởi vì
nếu trong phòng thắp đèn lên, chẳng khác nào báo cho người khác biết: Có trộm,
nhanh đến bắt!
Nhưng mà cũng may thị lực Tô Lạc rất tốt. Nếu là người khác trong tình cảnh
này, duỗi tay còn không thấy năm ngón tay, nhưng đối với nàng, tầm mắt chỉ có
hơi mơ hồ một chút.
Trong sảnh lớn của tầng thứ nhất đặt rất nhiều kệ sách làm bằng gỗ hoa lê.
Trong góc phòng có một đống hộp sắt cùng một cái rương.
Tô Lạc nhìn kĩ một chút, phát hiện tất cả đều là vàng bạc châu báu bình
thường. còn trong rương là vàng nén, bạc thỏi.
Mấy thứ này tuy rằng rất có ích nhưng chỉ có mình nàng thì không đem đi hết
được.
Tô Lạc tiếc nuối thở dài, lưu luyến ngoái đầu nhìn lướt qua đống vàng bạc, bảo
vật. Cuối cùng dứt khoát quay đầu đi, nhẹ nhàng bước lên cầu thang, từng bước
một hướng lên phía trên.
Đồ vật trên tầng thứ hai xem ra tốt hơn so với tầng thứ nhất một chút, là một
ít dược liệu quý báu. Nhân sâm nguyên rễ, linh chi ngàn năm, Tuyết Liên Thiên
Sơn vạn năm đều là dược liệu cao cấp.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc nồng đậm.
Tô Lạc sờ soạng, tìm kiếm nửa ngày vẫn không thấy thiên linh thủy.
Nàng âm thầm nôn nóng, cũng không biết bảo bối bị dấu ở nơi nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng nó ở tầng thứ ba là cao nhất.
Tô Lạc không cần nhìn xuống chân, thân thủ uyển chuyển, nhẹ nhàng ôm lấy cầu
thang. Lần theo bậc thang, nàng cũng đã tới cửa tầng thứ ba.
Nàng biết tốc độ của nàng cần phải nhanh hơn.
Không biết Nam Cung Lưu Vân còn có thể dụ Tô Bác Võ bao lâu.
Nếu để Tô Bác Võ phục hồi tinh thần. Hắn cẩn thận suy xét lại, nhận ra kế điệu
hổ ly sơn rồi gấp rút quay trở về thì sẽ bắt gặp mình. Đến lúc đó, kẻ vô dụng
như mình tuyệt đối không đánh lại hắn.
Hoặc là phụ thân nàng, Tô Tử An, nghe được trong phủ có động tĩnh, máu huyết
sôi trào đến kiểm tra Tàng Bảo Các. Vậy nàng bắt buộc phải lộ mặt. Đến lúc đó,
nàng cũng không biết phải khóc như thế nào.