Thời không thay đổi.
Đại lục Bích Lạc.
Đau.
Tô Lạc có cảm giác đau đớn như toàn thân đang bị kim đâm, lại còn bị xe nghiền
ép qua, đau đến mức trái tim dường như không còn đập nữa.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chậm rãi mở đôi mắt nặng nề của mình ra, nhìn
thấy trên đỉnh đầu là chiếc màn trắng bằng lụa khá dơ bẩn. Trong chốc lát,
nàng có chút không phản ứng kịp.
“Tô Lạc, đồ tiện nhân này, sao ngươi không chết đi? Ngươi còn tỉnh lại làm gì?
Đi chết đi, chết đi, chết đi!” Một âm thanh bén nhọn chói tai vàng lên trước
giường Tô Lạc.
Tô Lạc nhận ra cả người mình đang vô lực, nàng yếu ớt nhìn về hướng phát ra âm
thanh.
Đó là một nàng gái có diện mạo thật xinh đẹp, ước chừng khoảng mười bốn tuổi,
mặc một bộ đồ bằng lụa mỏng, trên đầu có cài một ngọc thoa màu xanh nhạt. Tỉ
lệ không quá hoàn tốt, khuôn mặt nàng hơi nhỏ, có chút tròn, ngũ quan rất tinh
xảo.
Nàng gái lớn lên thật xinh đẹp, nhưng hành động lại vô cùng độc ác. Giờ phút
này nàng đang cầm trong tay một cây kim dùng để đóng đế giày, cây kim thật
thô, tỏa ra ánh sánh lạnh lẽo.
Hai mắt của nàng vô cùng dữ tợn, không hề lưu tình mà dùng kim đâm vào trên
người Tô Lạc. Nàng đâm thẳng vào bên trong quần áo của Tô Lạc, thế nên không
xốc quần áo lên căn bản không thể nhìn thấy được.
Đau quá! Này quả thực là đang làm nhục! Qúa vô sỉ!
Tô Lạc muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện miệng của mình bị chèn vải bố,
muốn phản kháng, lại thấy sức lực để nâng một đầu ngón tay cũng không có.
Nha đầu ác độc kia thấy Tô Lạc tỉnh thì nhìn một nàng nương khác lớn tuổi hơn,
lạnh giọng nói: “Tam tỷ, mau đánh chết nàng!”
Vì thế, vị tam tỷ này rất nghe lời mà cho Tô Lạc một bạt tay!
Đáy mắt Tô Lạc lấp lánh ánh sáng, chuyện nhục nhã này, bàn tay này, Tô Lạc ta
nhất định nhớ kỹ!
Rốt cuộc Tô Lạc cũng chịu không nổi, lâm vào trong bóng đêm.
“Tiểu thư… hu hu… Tiểu thư người đừng chết mà…” Một giọng nữ non nớt thê thảm
bi thiết vang lên, dường như đã khóc đến mức khàn cả giọng.
Bị đánh thức bởi tiếng khóc, lại có cảm giác có người đang lay mình, Tô Lạc
dần dần tỉnh dậy.
“Tiểu, tiểu thư?” Lục La đang khóc thương tâm, ngước mắt lên nhìn thấy tầm mắt
của Tô Lạc thì ngay lập tức vui buồn đan xen.
Lúc này Tô Lạc cũng thấy rõ nha đầu trước mắt. Tuổi tác ước chừng mười bốn
tuổi, ngũ quan có thể xem như thanh tú, chỉ là bây giờ trên mặt nàng có hai
dấu tay sưng đỏ, hai mắt như quả đào sưng to, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Tầm mắt nàng chuyển đến trong phòng, nàng phát hiện cái bàn thiếu mất một
chân, ghế dựa thì rách nát, cái chén uống nước, cái ấm trà cũng thiếu một bộ
đầy đủ, toàn bộ căn phòng giống như xóm nghèo Châu Phi.
Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm thấy đầu óc đau đớn, ký ức như thủy triều vọt tới.
Thì ra nàng thật sự xuyên qua.
Nơi này không phải là triều đại nào mà nàng biết, mà chính là nơi chưa từng
bao giờ xuất hiện trong lịch sử Trung Quốc – Đại lục Bích Lạc – thế giới dùng
võ vi tôn.
Trên đại lục có bốn quốc gia, theo thứ tự là Đông Lăng, Tây Tấn, Nam Phong và
Bắc Mạc, bốn quốc gia này nằm như một chữ khẩu tạo thành một vòng tròn. Chính
giữa là khu rừng Hắc Ám trong truyền thuyết, ma thú hoành hành, nếu không phải
võ giả thì căn bản đừng nghĩ muốn bước vào.
Hiện tại Tô Lạc đang ở phủ Đại Tướng Quân của Đông Lăng Quốc. Phụ thân của
nàng là hộ quốc Đại Tướng Quân Tô Tử An, mà nàng chính là tứ tiểu thư phế vật
ngu ngốc trong miệng của mọi người.
Ở đại lục Bích Lạc, mỗi đứa trẻ khi được năm tuổi sẽ phải thực hiện một lần
thí nghiệm thiên phú, lần thí nghiệm này quan trọng đến mức có thể quyết định
cả một đời người.
Trước khi thực hiện thí nghiệm, Tô Lạc từng là kiêu ngạo của Tô gia, bởi nàng
vừa sinh ra thì trời sinh dị tượng, ráng máu đầy trời, cầu vồng lớp lớp, chim
thần bay quanh đế đô một vòng, lúc ấy ai cũng nói tứ tiểu thư của Tô gia chắc
chắn sẽ thành châu báu.
Nhưng khi thực hiện thí nghiệm vào năm năm sau, vị tứ tiểu thư được xem trọng
nhất Tô gia này lại là kẻ có thiên phú không bằng phế sài, căn bản không có
khả năng tập võ!
Bời vì mong chời quá cao, chênh lệch quá lớn nên Tô Tử An trong cơn giận dữ đã
ném Tô Lạc vào thiên viện, tùy ý nàng tự sinh tự diệt, mà mẫu thân của Tô Lạc
cũng bị ghét bỏ, cuối cùng buồn bực mà chết.