Tuy rằng thủ đoạn làm việc của hắn khiến Tô Lạc chán ghét, nhưng kết quả lại
rất vừa ý nàng. Cái vị trí thái tử phi kia nàng một chút cũng không có hứng
thú.
Nếu phải so sánh, thì cái người trước mặt tự xưng là Vương gia, tuy rằng tà
mị, cường thế bá đạo, vô lễ, lại thích chiếm tiện nghi... nhưng lại khiến Tô
Lạc cảm thấy hắn tốt hơn nhiều so với tên Thái tử kia.
“Đáng thương cho nha đầu ngươi, bị đem ra làm vật hy sinh.” Nam Cung Lưu Vân
ra vẻ thương tiếc chạm nhẹ lên cái mũi xinh đẹp của Tô Lạc. Dù trên mặt không
thể hiện ra bất cứ biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt hắn lại có một tia cười
thoả mãn.
“Có cần ta tốt bụng nhắc ngươi một câu không?” Tô Lạc cười như không cười khẽ
mở miệng: “Người ngươi hiện tại đang ôm sẽ là tẩu tẩu tương lai của ngươi
đấy.”
“Sai!” Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc, nửa cười nửa không nhìn nàng, khoé miệng
cong lên: “Bổn vương hiện tại đang ôm Vương phi tương lai của bổn vương.”
Tô Lạc ngửa mặt nhìn trời: “Ngươi nói đùa hay thật, chẳng buồn cười chút nào!”
Nàng chính là phế vật trong truyền thuyết, là con của tiểu thiếp, huống chi
còn là vị hôn thê mà Thái tử sắp vứt bỏ. Vậy mà một Vương gia nho nhỏ như hắn
lại dám lấy?
Cho đến tận bây giờ, Tô Lạc vẫn chưa biết nam nhân đang ôm nàng là người có
thực lực cường đại thế nào. Nàng vẫn cho rằng Nam Cung Lưu Vân chỉ là một vị
Vương gia nhỏ nhoi nào đó.
Tạm không nhắc đến hai người đang lời qua tiếng lại tương đối dữ dội, quay trở
lại chuyện ở hồ sen. Sau khi Thái tử biết được “chân tướng” rằng Tô Lạc chính
là một nữ nhân không biết xấu hổ, cả người liền toả ra thần sắc sáng ngời, đáy
mắt lấp lánh ánh sáng.
Biết được chân tướng này là đủ rồi, những cái khác đều không quan trọng.
Thái tử bắt được tin vui này liền vẫy vẫy tay áo hài lòng rời đi, không chút
vướng bận.
Bên cạnh hồ sen, đoàn người cũng rời đi.
Gió thổi nhẹ qua khiến mặt hồ xuân lăn tăn gợn sóng.
Trong nước còn có một vị cô nương đang ôm cánh tay, cả người run lên bần bật.
Từ giữa trưa đến chạng vạng, từ chạng vạng chờ đến khi màn đêm buông xuống. Tô
Khê chờ đến mức sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, mà vẫn không thấy vị tam tỷ
kia mang quần áo đến cho nàng.
Tô Khê đáng thương còn không biết lúc nãy nàng ra tay quá mạnh, trực tiếp
quăng Tô Vãn ngã đến mức ngất đi.
Tô Khê ở trong hồ hoa sen tức đến mức muốn dậm chân, trong lòng ghi hận Tô
Vãn. Nàng âm thầm thề, sau khi trở về nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Vãn!
Đợi đến khi sắc trời tối hẳn, mượn bóng đêm làm màn che, Tô Khê mới
ra khỏi hồ sen, nhảy lên bờ.
Bỗng nhiên cách đó không xa, có một tiếng thét thảm thiết chói tai
truyền đến: “Quỷ!”
Cùng với tiếng kêu thảm thiết đó, Tô Khê chậm rãi quay đầu lại,
khuôn mặt dữ tợn mà vặn vẹo, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Hôm nay nàng đã chịu đủ uất ức cùng bực tức rồi!
Tô Khê đang muốn quay đầu tính sổ tên nô bộc kia thì phát hiện đối
phương đã bị bộ dáng hiện tại của mình dọa đến ngất xỉu. Không có
người cho nàng trút giận, Tô Khê oán hận thu hồi ánh mắt, mượn bóng
đêm mà nhanh chóng trở về tiểu viện của mình.
Tại tiểu viện xa xôi nhất của Tô phủ.
Tô Lạc đang nằm trên nóc nhà, miệng ngậm cọng rơm, hai tay gối lên sau
đầu, hai chân bắt chéo, vẻ mặt vô cùng nhàn nhã, tự tại.
Nàng chậm rãi hồi tưởng sự tình xảy ra ban ngày, nghĩ đến tình
cảnh khốn đốn chật vật của Tô Khê và Tô Vãn, tâm tình nàng liền
tốt lên. Nghĩ tới sau này còn có thể xem một màn hai tỷ muội này
đấu đá lẫn nhau, càng nghĩ càng thấy vui.
Đang suy nghĩ, bỗng trong đầu Tô Lạc hiện lên một gương mặt tuấn tú,
quyến rũ mà tà mị.
Nàng liền kể lại tình huống gặp mặt ban sáng cho Lục La nghe. Nha
đầu này nghe xong lại vô cùng kích động đến mức không cầm vững cái
chén trong tay.
Lục La kích động nói: "Tiểu thư, nếu ta đoán không sai thì người mà
tiểu thư gặp được hôm nay là Tấn Vương điện hạ! Không, tuyệt đối là
Tấn Vương điện hạ!