Chương 11: Nguyện cùng quân kết duyên [1]

Lại một lần nữa đi đến Thúy Vân lang, quang cảnh trước mắt vẫn quen thuộc, chỉ là so với lúc đến phương hướng lại ngược nhau. Thay góc độ để nhìn lại có một loại hương vị khác. Bởi vậy Tống Du vẫn đi chậm rãi như lúc trước, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường.

Tòa thôn miếu kia dần dần xuất hiện trong tầm mắt.

Tống Du chậm rãi bước đến gần, hỏi mèo Tam Hoa đang yên lặng đi bên cạnh mình : "Tam Hoa nương nương, ngươi có nguyện theo ta cùng nhau đi ngắm nhìn thiên hạ không?"

"Ngắm nhìn thiên hạ?"

"Chính là du lịch khắp nơi trong thiên hạ, đi ngắm nhìn vô số bình minh và hoàng hôn, gặp gỡ nhiều con người cùng yêu ma quỷ quái, đi thưởng thức các loại đặc sản của nhiều đại phương khác nhau, trải nghiệm những phong tục tập quán khác nhau, xem xem những người cách xa hàng ngàn dặm đang trải qua cuộc sống như thế nào." Tống Du tạm ngừng , "Sư phụ ta nói, đây mới là tu hành."

"Không phải muốn dẫn ta đi gặp Vương Thiện công sao?"

"Nếu Tam Hoa nương nương nguyện ý, ta sẽ bẩm báo với vương thiện công." Tống Du dừng một chút,sau đó tiếp tục lấy tốc độ ban đầu mà đi, lại nói "Hoặc là Tam Hoa nương nương có thể cùng ta đồng hành một đoạn thời gian, đợi đến khi khí tức hương hỏa trên người ngươi tiêu tán, liền có thể tự tìm một ngọn núi, lại một lần nữa tiêu dao tự tại, cũng có thể tránh khỏi khốn khổ tù đày."

"Vậy ta có thể về lại miếu nhỏ không?"

"Còn muốn bị bắt sao?"

"Ngô..."

Mèo Tam Hoa suy tư một lát, tiếp tục hỏi: "Đi theo ngươi, phải đi bao lâu?"

"Dù sao cũng sẽ ngắn hơn so với thời gian bị giam cầm."

"Ngươi muốn ta giúp ngươi bắt chuột sao?"

"Kia cũng không cần."

"Vậy ngươi muốn ta đi theo ngươi làm gì?"

"Không cần làm gì, chỉ cần làm một điều, cố gắng đừng nói chuyện ở trước mặt người thường là đủ."

"Không có yêu cầu nào nữa sao?"

"Không có."

"Vậy ngươi vì sao muốn ta đi theo ngươi?"

"Để ta không cô độc."

"Ta không biết cái gì là cô độc."

"Một người, chính là cô độc."

"Tam Hoa nương nương vẫn luôn cô độc. Cô độc rất tốt."

"Không cô độc cũng rất tốt."

"Ta không biết."

"Cho nên..."

"Ta đi với ngươi."

"Được."

Tống Du đi vào trong miếu.

Mèo Tam Hoa dừng lại ở ngoài cửa miếu, cảnh giác nhìn chung quanh, lại ngẩng đầu nhìn về phía các bức tượng thần được sơn màu săc sặc sỡ bên trong miếu, cảm thấy so sánh với cái tượng bùn nho nhỏ của mình thì thật sự không thể đáng giá bằng, tâm trạng không khỏi bỡ ngỡ. Nhưng lại thấy Tống Du đi vào bên trong, nó hơi do dự, sau đó vẫn bước qua cánh cửa.

Hiện tại là lúc giữa trưa, trong miếu không có người qua đêm, Tống Du quay người liền đóng cửa miếu.

Nhìn quanh hai bên, trên bệ thần có hương.

Hơn phân nửa là do nhân sĩ trong giang hồ lưu lại.

Những nhân sĩ giang hồ này biết các lão gia trong miếu cần hương hỏa, mình được ở đây tá túc tránh mưa xem như đều là nhờ vào những lão gia này, bởi vậy ngoại trừ thắp mấy nén nhang, thường thường cũng sẽ lưu lại một ít hương đặt ở trên bệ thần. Như vậy về sau có người tới đây tá túc, nếu là không có mang hương, cũng có thể dùng hương này thắp.

Hương cỏ không đáng tiền, đáng tiền chính là người kính ngưỡng.

"Đa tạ."

Tống Du lấy ba cây hương, không quên nói một tiếng tạ ơn.

Hai tay cầm hương khẽ lay động, vẽ một vòng tròn, hương liền tự động bốc cháy lên, khói xanh nghi ngút.

Trên đất, mắt mèo Tam Hoa trố mắt nhìn một màn này.

"Xin Vương Thiện công ra gặp một lần."

Tống Du đem hương cắm ở trên bùn, cung kính nói.

Khói xanh bay thẳng lên không tản đi mà kết thành từng sợi tích tụ trong không khí, giữa làn khói xanh, Vương Thiện công mặc y phục ngũ sắc, trên người thần quang chói sáng xuất hiện. Vừa thấy Tống Du hắn liền cung kính thi lễ.

"Tiên sinh hữu lễ."

"Thiện công hữu lễ."

"Tiên sinh đã điều tra xong rồi?"

"Đã điều tra xong."

"Có phải là yêu quái kia phục sinh?"

"Cũng không phải là như vậy." Tống Du nói với hắn, "Chỉ là một con mèo thành tinh, vô tri lại tham luyến nhân gian hương hỏa, vừa lúc có người dâng hương cho nó thỉnh cầu bắt chuột, liền không biết nặng nhẹ chiếm lấy ngôi miếu kia, hút hương hỏa cung phụng. Bây giờ ta đã mang nó đến."

"Dâm từ tà tự, thiên lý bất dung." Vương thiện công trầm thanh nói, "Đa tạ tiên sinh đưa nó mang đến, ta sẽ đem nó bắt lại, dùng thiên điều xử phạt."

Mèo Tam Hoa bị dọa đến co lại bên chân Tống Du.

"Thiên điều xử phạt như thế nào?"

"Nếu nó chưa từng hại người, chưa hút tinh hồn khí huyết của con người, trấn áp trăm năm, hoặc đày trăm năm, nếu nó có làm việc thiện liền xét giảm phân nửa."

Tống Du cúi đầu liếc mèo tam hoa, dùng ánh mắt truyền đạt ý nghĩ "Xem đi, ta không có lừa gạt ngươi chứ" sau đó mới lại nói với Vương Thiện công: "Nhưng ta nghe nói thu nạp hương hỏa để tu hành là bản năng của yêu tinh quỷ quái, cũng từng nghe qua đạo lý người không biết thì không có tội, ta thấy miêu yêu này cũng là vi phạm lần đầu, cũng là vô tri, số hương hỏa từng hút cũng ít đến đáng thương. Còn nữa, ta thấy nó chưa hề hại người, ngược lại còn ra sức giúp một phương bách tính diệt chuột bảo vệ lương thực, chưa từng làm chuyện gì sai, tâm địa không xấu, nhưng lại bởi vậy mà bị giam cầm trăm năm, thực sự bất công."

"Không biết ý tiên sinh là..."

"Không bằng cho ta đưa nó đi theo bên người, dạy bảo cảm hóa thật tốt."

"Cái này. . ."

"Thiện Công thiện tâm, xin hãy khoan dung."

"Nhưng thiên điều như vậy..."

"Pháp luật không màng đến nhân tình, thiên điều cũng có không ít chỗ bất công."

"Tiên sinh cẩn thận lời nói."

"Xin nhờ thiện công."

"Ta cũng khó quyết định..."

"Không phải là bắt Thiện Công không bẩm báo lên trên, cũng không phải là bắt Thiện công nói dối rằng miêu yêu đã bị diệt trừ, Thiện công chỉ cần bẩm báo lên trên nói rằng miêu yêu đã bị một đạo sĩ mang đi là được." Tống Du tạm ngừng, lại hướng Vương Thiện công chắp tay, "Ta tên Tống Du, tự Mộng Lai, là đạo nhân tu hành ở Phục Long quan trên Âm Dương sơn, xin thiện công ghi lại."

"Âm Dương sơn Phục Long quan..."

Vương Thiện công nhất thời mở to hai mắt.

Nơi đây cách Âm Dương sơn bất quá hơn một trăm dặm, lại nói người ở Phục Long quan trên Âm Dương sơn tuy ít, danh khí lại lớn, hắn đương nhiên là có nghe qua.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng đành phải thở dài, chắp tay với Tống Du rồi tan biến thành làn khói xanh.