Chương 1: Cười một tiếng đi ra cửa, ngàn dặm Lạc Hoa Phong (1)

Những đám mây trắng lượn lờ trên bầu trời xanh, thái dương chiếu nóng cả da đầu, tiếng ve đầu hạ kêu râm ran khắp trời.

Phía trước chính là Thúy Vân Liễu.

Tống Du cất bước, quay đầu nhìn lại.

Một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu chỉ có thể đủ cho một người thông hành, một bên là ruộng, một bên là đất, hướng đến một quan đạo được bao phủ bởi những cây Bách cổ thụ ngàn năm.

Bách là cổ Bách, lộ là cổ lộ, không phải cứ phải nhiều năm sau mới thành lịch sử, cho dù ở thời đại này, chúng nó cũng đã có hơn ngàn năm tuổi rồi.

Con đường này tên là đường Kim Dương, được xây dựng vào thời nhà Ngu để mở đường từ Dật Châu đến bình nguyên Quan Trung. Cổ nhân thường có thói quen trồng cây bên đường, mục đích là để đánh dấu hướng đi trên đường, khi mọi người trông thấy cây hai bên thì sẽ không bị đi lạc.

Cũng là từ thời nhà Ngu, quan lại địa phương đã trồng cây Bách ở hai bên đường Kim Dương, thời điểm có quy mô lớn nhất lên đến vài nghìn cây, nhìn từ xa nơi đây giống như một hành lang dài được bao phủ bởi những đám mây màu ngọc lục bảo.

Bởi vậy, nó còn được gọi là Thúy Vân Lang.

Tiến thêm mấy bước nữa đến trước Thúy Vân Lang, liền có thể thấy rõ.

Hiện tại đang là lúc giao nhau giữa thu và hè, những cây Bách cổ thụ khoe ra một màu xanh xám độc đáo, ngàn năm qua không người cắt tỉa, cành lá tự mọc xum xuê đan vào nhau. Vài tia nắng khó khăn lọt qua đám lá cây xanh um tươi tốt, hắt xuống thành những chấm sáng lốm đốm trên con đường âm u, sáng tối đan xen.

Trên mặt đường được lát bằng những phiến đá không bằng phẳng, cũng không vuông vức, độ cao thấp của mỗi phiến đá dường như không giống nhau, lát đá cũng không được chặt chẽ, thường xuất hiện những hố nhỏ như ổ gà.

Tống Du dừng bước nhìn lại.

Đi hơn nửa ngày trời, ngọn núi cùng đạo quán quen thuộc đã không còn thấy nữa. Song Tống Du vẫn lặng yên đứng nhìn, thần sắc bình thản.

Hôm qua hắn cùng với sư phụ trò chuyện, sáng nay liền thu dọn xong hành lý, từ biệt sư phụ cùng với Lão Bát Ca trong quan, hành trang nhẹ nhàng, nửa ngày đã đi được bốn mươi dặm, cuối cùng cũng đến được quan đạo nổi tiếng này.

Thế nhưng bây giờ nên đi đâu? Sư phụ không nói cho hắn, tự hắn cũng không biết.

"..."

Thật lâu sau Tống Du mới thu hồi ánh mắt. Vẫn là tiếp tục tiến về phía trước. Không đi được mấy bước, liền đạp lên Thúy Vân Lang, xúc cảm truyền đến từ lòng bàn chân trở nên cứng rắn, ánh nắng chiếu trên người cũng bị những tán cây che khuất hơn phân nửa.

Tống Du không ngoảnh lại, kiên định trầm ổn tiến lên phía trước, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh sắc hai bên đường.

Con đường này có tác dụng không khác gì đường cao tốc ở hậu thế, nối liền Dật Châu và bình nguyên Quan Trung, ngoài ra còn có một rào chắn ngựa, tương tự như lan can đường cao tốc sau này. Chỉ là trải qua ngàn năm phong hóa, khiến nó có vẻ hơi cũ nát.

Dù vậy, nó vẫn là huyết mạch giao thông trọng yếu nhất của thời đại này.

Tống Du tinh tế cảm thụ cổ đạo, cảm thụ bức tranh chân thực của Thúy Vân Lang của thời đại này.

Thi thoảng lại có tiếng chuông kêu leng keng, có đoàn lữ hành lướt qua bên cạnh hắn, dưới tán cây Bách sáng tối đan xen, song phương nhìn nhau. Khi lại nghe thấy tiếng móng ngựa từ xa vọng đến, mang theo một loại tiết tấu đặc thù của thời đại này, người đưa thư của quan phủ quất ngựa phi nước đại lướt qua.

Đôi khi cũng sẽ tình cờ gặp vài người khuân vác. Đây là những người duy nhất có thể bắt kịp rồi vượt qua mà Tống Du gặp được.

Những người khuân vác ở Dật Châu thường rất gầy yếu chỉ có da bọc xương, thân hình đen sạm, khuân vác những hàng hóa mà ngay cả những người đàn ông khỏe mạnh cũng không thể gánh nổi, trên tay cầm theo gậy trúc hoặc gỗ, cúi đầu lặng lẽ lê bước như đã vắt kiệt sức lực, nào còn dư hơi sức quan tâm đến những thứ xung quanh?

May mắn thay có những cây Bách cổ thụ cho bóng mát.

Những cây cổ thụ này cũng không có ai dám chặt phá.

Từ triều đại trước, triều đình đã chính thức ra luật bảo vệ cây Bách cổ thụ, cấm quân dân chặt phá, quan viên trước khi rời chức cần phải kiểm đếm rồi bàn giao lại cây Bách cổ thụ cho người kế nhiệm.

Nghe đồn trong ngọn núi lớn hiểm trở này, trên con đường được xây ở thời nhà Chu, giữa những cây Bách cổ thụ xanh um tươi tốt, thường có những cây do quá nhiều năm tuổi mà thành tinh, thậm chí buổi tối có thương nhân đi ngang qua còn nghe thấy cổ thụ bên cạnh đang nói chuyện với mình.

Còn không phải sao —

Những cây cổ thụ này cũng đã ở đây che nắng che mưa hơn 1200 năm, đã có bao nhiêu người đi ngang qua chúng? Sợ là nghe nhiều cũng học được cách nói chuyện rồi.

Tống Du ngược lại rất muốn nghe thấy chúng nói chuyện với mình. Tiếc là không có.

Đoạn đường cô độc mình hắn, đã định trước là sẽ phải trầm mặc.

Cứ như vậy cũng không biết đã đi được bao lâu, đếm những gò đất bên đường, hình như đã đi qua bốn cái, tính một chút có lẽ đã lại đi thêm hơn hai mươi dặm đường. Thông qua khe hở giữa những tán lá cây, có thể thấy được vầng thái dương đã hơi ngả về phía Tây.

Tống Du cũng hơi mệt, thấy phía trước mặt có một cây cổ thụ to lớn, chỉ sợ mấy người cũng ôm không xuể, thân cây hình vòng cung vừa vặn để dựa vào, mặt đất phía dưới gốc cây cũng vô cùng sạch sẽ, nghĩ đến chắc hẳn thường xuyên có người ở đây nghỉ ngơi. Tống Du cũng không để ý nhiều bước tới ngồi xuống, ăn một cái bánh bột ngô rồi uống chút nước.