Chương 2: TU LA

“Mau nhìn, đồ bỏ đi của Diệp gia tới”. Một tràng tiếng cười nhạo truyền đến, đẫn tới tất cả mọi người trên đường phố vây xem.

Diệp Tâm Trần sắc mặt bình tĩnh, bên tai vang lên tiếng cười nhao, hắn đã quá quen thuộc,bao nhiêu năm đi qua, hắn ban đầu phẫn nộ, gào thét, không cam lòng, đến bây giờ bình tĩnh như nước.

“Cái kia đồ bỏ đi của Diệp gia là ai? Các ngươi tại sao đều nói hắn như vậy?”

Nhiều người từ nơi khác đến hiếu kỳ hỏi.

“Haha, ngươi không biết hay sao, cái này Diệp Tâm Trần từng là sự kiêu ngạo của thành Tân Diệp, tuổi còn trẻ đã trở thành cường giả nhị trọng thiên”

Mấy người nơi khác hít 1 hơi khí lạnh,tu luyện vốn là nghịch thiên mà đi, tu vi thảng tới trình độ nhất định,có thể khai thiên văn,1 đạo thiên văn chính là nhất trọng thiên cường giả, 2 đạo thiên văn chính là nhị trọng thiên cường giả, cứ như vậy mà tính lên.

Thế nhưng từ xưa đến nay, bao nhiêu thiên tài ngã xuống tại 1 bên cửa thiên văn,, có người dùng cả đời cũng không sờ đến biên giới thiên văn, tu luyện ra thiên văn chính là đạp thiên cường giả, vô thượng thần uy, thành tựu vô lượng.

Không tu được thiên văn tu sĩ, vĩnh viễn không chạm đến cánh cửa trường sinh, mở ra Thiên Đạo chi môn.

Không có tu luyện ra thiên văn vĩnh viễn chỉ là 1 phàm nhân

Thiếu niên trước mắt chỉ mới 16 liền tu luyện ra 2 đạo thiên văn , không thể dùng 2 từ yêu nghiệt có thể hình dung, cường đại nhất Ngô Viêt Qốc hiện nay hình như cũng bất quá chỉ là tu luyện ra 3 cái thiên văn.

16 tuổi , nhị trọng thiên cường giả, cái này đã có thể tại đế quốc đi ngang!

Thấy được biểu tình ngốc trệ của thương khách bên ngoài,người địa phương trên mặt hiện lên 1 tia khinh thường.

“ Đó là 3 năm trước đây, vị Diệp gia thiên tài này lại vì 1 cái xấu nữ , 1 người 1 kiếm chiến đấu với tam trọng thiên cường giả, rõ rang có hi vọng thắng, nhưng kết cục hắn bị kinh mạch đứt đoạn, tu vi 1 đường thụt lùi, hiện tại thành 1 tên phế nhân”

Xung quanh mấy cái thiếu niên địa phương đều phát ra tiếng cười nhạo.

“Các ngươi vì cái gì cười nhạo 1 thiếu niên anh hùng , coi như hắn hiện tại không được như trước kia thế nhưng hắn cũng đã từng là 1 nhân vật xuất chúng, tuy rằng vì 1 cái xấu nữ độc chến cường giả tam trọng thiên, thế nhưng dù sao hắn vẫn là thắng”

Thương khách từ bên ngoài tức giận bất bình vì Diệp Tâm Trần tranh luận, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tâm Trần mang theo sự kính nể, cái này đúng là 1 nam nhân hào kiệt, mặc dù chỉ vì 1 cái xấu nữ, bị mất tiền đồ của chính mình, cũng không thể không kính nể hắn dám hướng tam trọng thiên cường giả rút kiếm.

“Nếu như liền là như vậy chúng ta cũng liền thôi, chúng ta nhìn tại mặt mũi Diệp gia cung kính gọi hắn 1 tiếng công tử, thế nhưng cái tiểu súc sinh này, ngàn không nên vạn không nên cự tuyệt 1 mảnh chan tình của Diệp Thánh Nữ, hắn biến thành 1 tên phế nhân, Diệp Thánh Nữ cũng nguyện ý gả cho hắn, tại trước mặt dân chúng không để ý mặt mũi hướng cái này tiểu súc sinh cầu hôn, tuy nhiên bị cái này tiểu súc sinh cự tuyệt”.

Thiếu niên càng nói càng phẫn nộ, ánh mắt kia quả thật muốn giết chết Diệp Tâm Trần.

“Diệp Thánh nữ? Thế nhưng là tân Diệp Thánh Nữ Diệp Liên?” Thương khách từ bên ngoài đến chấn động

“Cũng không phải sao”

Nhận được đáp án khẳng định, thương khách từ bên ngoài cũng thay đổi sắc mặt,nhìn về phía Diệp Tâm Trần ánh mắt làn nữa tràn ngập kinh ngạc.

Bên ngoài ai mà không biết đến đại danh Diệp Thánh Nữ Diệp Liên,

Tân Diệp Thánh Nữ thương xót thế nhân, hành y cứu người, 1đôi tay Diệu Thủ Hồi xuân, Ngô Việt Quốc nhiều lần bạo phát ôn dịch, đều là Tân Diệp Thánh Nữ dập tắt ôn dịch, Tân diệp Thánh Nữ đi đến nơi nào nơi đó hoa sen nở rộ, bách bệnh tiêu trừ.

Huống chi Tân Diệp Thánh Nữ là 1 trong thập đại mỹ nữ của Ngô việt quốc, như vậy 1 cái giai nhân phong hoa tuyệt đại không tiếc mặ mũi hướng 1 cái phế vật càu hôn, cư nhiên bị cự tuyệt, điều này làm cho mặt mũi Diệp Thanhs nữ mất sạch

Vì 1 cái xấu nữ dám đối đầu với tam trọng thiên cường giả, thế nhưng đối với giai nhân thần tiên lại không động tâm, trước mặt bao người cự tuyệt Dệp Thánh Nữ, đáng hân, thật đáng hận mà!

Thế nhưng người ngoài cũng chỉ nên tức giận hắn cũng sẽ không oán Diệp Tâm Trần, ngược lại cảm kích hắn biết tiến thoái, không phải chậm trễ tân Diệp Thánh Nữ cả đời, tại sao mọi người lại hận hắn như vậy?

Nhìn ra sự nghi hoặc của thương khách bên ngoài, người địa Phương cười lạnh nói:’Ngoại lai lang, ngươi chỉ biết đại danh Diệp Thánh Nữ lại không biết Diệp THánh Nữ cũng là người diệp gia, phụ thân Thánh Nữ chính là Lão quản gia Diệp gia, cẩn trọng vì Diệp gia hiến dâng cả đời, 1 mực vì diệp gia cúc cung tận tụy, coi như Diệp lão gia tử mất tích, Diệp lão quản gia cũng vẫn một mực vì Diệp gia cống hiến,thế nhưng tiểu súc sinh này không thấy cảm kích, say rượu xém chút nữa phi lễ Tân Diệp Thánh Nữ, nếu như lão quản gia không tới kịp lúc, tân Diệp Thánh Nữ kém chút bị tên súc sinh này vấy bẩn.

Phẫn nộ!

Vừa nói như vậy , thương khách xung quanh từ nơi khác đến nhất thời phẫn nộ, bọn họ vào nam ra bắc , nếu có ôn dịch thì người bị lây nhiễm dễ dàng nhát là bọn họ. Năm trước, nếu như không gặp được tân Diệp Thánh Nữ, bọn họ đã sớm bởi vì ôn dịch chết hết.

" Cút". Thương khách đến từ bên ngoài vừa nghĩ tới thiếu niên trước mắt đã từng muốn làm bẩn tân Diệp Thánh Nữ, liền không nhịn được tức giận, liền nhặt 1 tảng đá nện lên trên người Diệp Tâm Trần

Phanh!

Tảng đá không có nện trúng người Diệp Tâm Trần, ngược lại bị 1 đạo đao quang ngăn trở.

Một hồng y thiếu nữ xuất hiện trước người Diệp Tâm Trần.

Thiếu nữ một thân hồng sắc mê người, tóc nàng màu đỏ, giống như màu đỏ của máu tươi thẳng tắp trên bờ mông cao vút, càng làm cho người sợ hãi chính là, đôi mắt thiếu nữ cư nhiên cũng màu đỏ, mắt đỏ băng lãnh như mùa đông khắc nghiệt. Thiếu nữ quôc sắc thiên hương, làn da trắng như tuyết, kiều mị động lòng người.

Hơn nữa, trên tay thiếu nữ nắm giữ binh khí màu đỏ máu.

Thấy thiếu nữ xuất hiên, người địa phương xung quanh nhất thời giải tán ngay lập tức, dọa chạy trối chết, chỉ còn lại mấy thương khách từ nơi khác đến với sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, sát khí trên người hồng y thiếu nữ thật đáng sợ, bọn họ gặp biết bao hiểm caanhr, người bán hàng rong cũng là lưỡi đao liếm huyết, bao nhiêu lần từ trong đám đạo tặc giết ra ngoài, thế nhưng từ trước đến nay họ chưa bao giờ gặp người có sát khí đáng sợ như vậy, bọn họ cảm giác mình đối mặt không phải người, mà là một tu la đến từ địa ngục!

"Yêu nghiệt". Tại thời điểm thiếu nữ giơ kiếm trong tay lên, liền bị Diệp Tâm Trần ngăn cản.

Những năm nay chịu trào phúng quá nhiều, hắn cũng quen rồi, nếu để Yêu Nghiệt tùy ý làm bậy, như vậy cả tòa Tân Diệp thành cũng sẽ bị giết sạch.

Một câu của Diệp Tâm Trần làm cho sát khí trên người Yêu Nghiệt từ từ tiêu tán, lưỡi kiếm trở lại bao, hai tay ôm kiếm, lẳng lặng đứng sau lưng Diệp Tâm Trần.

Sau khi Diệp Tâm Trần và Yêu Nghiệt rời đi, mấy cái thương khách mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại,một cỗ mùi khai của nước tiểu truyền đến, bọn họ đã bị sát khí trên người của Yêu Nghiệt dọa đái ra quần.

"Hoàn hảo, Diệp công tử nhân từ , buông tha cho chúng ta một mạng.

"Tốt cái gì mà tốt, ngươi không thấy ánh mắt của Diệp công tử sao? Đó là ánh mắt coi thường hết thảy, xem chúng ta như con kiến hôi, ta cảm thấy mình như con kiến diễu võ giương oai trước mặt con voi?". Một người trong thương khách không nhịn được noi.

Thương khách trầm mặt, sau đó liền giận dữ, bọn họ vào Nam ra bắc , cũng có được một thân võ nghệ không tầm thường, ít nhiều cũng làm cho người khác khiếp sợ bọn họ. Nhưng hôm nay lại bị sát khí trên người một cái thiếu nữ dọa đái ra quần bị một cái phế vật coi rẻ, đây chính là trần trụi vũ nhục!

"Dám để cho lão tử xấu mặt, lão tử muốn cho bọn họ biết tay". Mấy cái thương khách giận dữ, muốn đuổi theo,chuyện này quá mất mặt, nếu bị truyền đi thì mặt mũi bọn họ biết để đâu?

Bất quá cũng có mấy cái thương khách có lý trí không dám đi tìm Yêu Nghiệt cùng Diệp Tâm Trần, mà là trực tiếp rời đi Tân Diệp thành.

Thiếu nữ tóc đỏ mắt đỏ! con người làm sao có thể có tóc đỏ , mắt đỏ, thiếu nữ đó rất giống trong truyền thuyết có một chủng tộc, đó là Tu La!