Chương 425: Bóp quả hồng mềm

Trên thực tế.

Cơ Diên Chiêu là một gã Tu sĩ Trúc Cơ của Cơ gia, có thể vận dụng hơn hai mươi vạn linh thạch để thính đạo, cũng đã có thể nhìn ra nội tình thâm hậu của Cơ gia.

Nếu đổi thành Trần gia, tùy tiện một tu sĩ Trúc Cơ, có thể vận dụng hai mươi vạn linh thạch sao?

Dường như...

Không có vấn đề gì.

Trần Đạo Huyền nghĩ đến đây, thần sắc lại trở nên có chút xấu hổ.

Cơ Diên Chiêu không biết Trần Đạo Huyền đang suy nghĩ cái gì, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của hắn, còn tưởng rằng hắn phản ứng lại, vì vừa rồi nói to không biết xấu hổ mà cảm thấy xấu hổ.

Là một đệ tử tinh anh của gia tộc được giáo dục, cách mà Cơ Diên Chiêu xử thế, tự nhiên sẽ không lỗ mãng, hiểu được đạo lý thấy tốt liền thu, vội vàng chuyển đề tài nói.

- Trần huynh xem, đó chính là vị trí của chúng ta.

Cơ Diên Chiêu chỉ vào một ôn ngọc bồ đoàn cách đó không xa nói.

Nguyên Thần chân quân giảng đạo ở trên một tòa đài cao ở Phù Không Tiên Đảo.

Bây giờ đài cao trống rỗng.

Bốn phía đài cao, là một vòng bồ đoàn do ôn ngọc chế tạo.

Những bồ đoàn này, chính là chỗ ngồi mà các tu sĩ thính đạo.

Trong đó, chỗ ngồi gần nhất với đài cao nhất không được bán bên ngoài, thay vào đó là áp dụng phương thức tặng.

Các ghế còn lại, càng đi ra ngoài, giá càng giảm.

Nhìn vào.

Phù Không Tiên Đảo to lớn như vậy, tất cả đều là loại ôn ngọc bồ đoàn này, có thể tưởng tượng được, đợi đến khi Nguyên Thần chân quân bắt đầu giảng đạo, tràng diện phải hoành tráng cỡ nào.

Nhìn thấy những thứ này phần lớn đều là ôn ngọc bồ đoàn trống không, Trần Đạo Huyền không khỏi âm thầm líu lưỡi.

- Cơ huynh, ngươi có biết khi nào bắt đầu giảng đạo?

- Chắc là bảy ngày sau.

Nghe nói như vậy, Trần Đạo Huyền gật gật đầu, yên lặng đi về phía vị trí của mình.

Cơ Diên Chiêu mua hai mươi sáu ghế, tất cả đều là ghế hạng A.

Ghế hạng A là nhóm tốt nhất trong số các ghế được bán bên ngoài, tổng cộng 10.000 ghế.

Đám người Trần Đạo Huyền vận khí tương đối tốt, vừa vặn mua được.

Nhìn thấy những chỗ ngồi này trên Phù Không Tiên đảo, Trần Đạo Huyền mơ hồ có chút biết vì sao Nguyên Thần tiên thành có thể phát triển.

So sánh với Nguyên Anh chân quân khác.

Vị Nguyên Thần chân quân này cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất chính là bất đoan trứ, dùng tục ngữ mà nói chính là tiếp địa khí.

*(ý câu này là gần gũi với người bình thường)

*(ý câu này là gần gũi với người bình thường)

Trần Đạo Huyền đã gặp qua nhiều Nguyên Anh Chân Quân ở Càn Nguyên Kiếm Tông, mà ngay cả ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thương Châu Tu sĩ Tử Phủ cũng vô cùng lạnh lùng, chứ đừng nói đến những tu sĩ Trúc Cơ thậm chí là luyện khí kỳ trên Tiên Đảo bây giờ.

Bình thường.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ ngay cả tư cách gặp tu sĩ Nguyên Anh cũng không có, nhưng Nguyên Thần Chân Quân lại phá vỡ quy tắc ngầm này, không chỉ nguyện ý đối mặt với tu sĩ đê giai, thậm chí còn có thể tự mình giảng đạo cho bọn họ.

Vì vậy.

Tu sĩ cấp thấp há có đạo lý không cảm ân đội đức, Nguyên Thần tiên thành sao có thể không phồn thịnh.

Phù Không Tiên Đảo.

Đoàn người Trần Đạo Huyền ngồi xuống, tu sĩ bay tới hướng Tiên Đảo càng ngày càng nhiều.

Ôn ngọc bồ đoàn vốn bỏ trống, cũng dần dần trở nên không có chỗ trống.

Mặc dù tu sĩ ngồi đầy tiên đảo, liếc mắt nhìn vô biên vô hạn, ít nhất có hàng trăm triệu.

Nhưng toàn trường im lặng, không ai ồn ào.

Thậm chí chúng tu ngay cả hô hấp, đều đổi thành nội tức.

Chớp mắt, bảy ngày đã trôi qua.

Theo khoảng cách thời gian Nguyên Thần Chân Quân giảng đạo càng ngày càng gần, tiên đảo phù không lại bay tới hơn mười đạo thân ảnh, cũng xông thẳng về phía ghế hạng A.

Đợi đến khi đối phương giáng xuống độn quang, Trần Đạo Huyền mới phát hiện, bọn họ bay tới đám người Cơ Diên Chiêu.

Cầm đầu nhóm người này chính là một vị tu sĩ Tử Phủ sơ kỳ, diện mạo của hắn tuy tuấn lãng, nhưng vẻ mặt lạnh lùng lại dễ dàng làm cho người ngoài sinh chán ghét hắn.

Chỉ là để cho Trần Đạo Huyền chú ý, cũng không phải diện mạo của hắn, mà là trán hắn, lại có một đạo thần văn giống như đúc Diệp Vô Đạo.

Thí luyện giả truyền thừa Vạn Tinh Hải!

Đang nghĩ ngợi.

- Lạch cạch!

Một túi trữ vật bị một vị tôi tớ bên cạnh hắn ném tới, làm cho người ta giật mình chính là, vị tôi tớ này lại là một vị tu sĩ Tử Phủ hậu kỳ.

- Nơi này là một triệu linh thạch, mua mười ba chỗ ngồi của các ngươi.

Cơ Diên Chiêu từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bị người ta đập linh thạch như vậy, nhưng hắn có thể nhìn ra được, những vị tu sĩ này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, bối cảnh cũng không đơn giản.

Hơn nữa hắn ra ngoài, cũng không muốn gây phiền toái, vì thế nhặt linh thạch trên mặt đất điên đảo, xoay người nói.

- Tiểu Lan, các ngươi nhường chỗ cho các tiền bối.

- Vâng.

Tỳ nữ Trúc Cơ tên là Tiểu Lan sắc mặt trắng bệch, lúc này gật đầu đáp lệnh.

Các tỳ nữ còn lại, lại càng không dám phản kháng, một đám thần sắc tịch mịch đứng lên.

Rất nhanh, mười hai chỗ ngồi trống rỗng, vẫn còn một cuối cùng.

Thấy thế, sắc mặt Cơ Diên Chiêu khó coi nói.

- Tiền bối, ta chính là con cháu Cơ gia Cảnh Châu, những thứ này đều là tu sĩ Cơ gia ta.

- Cơ gia....

Tu sĩ trẻ tuổi cầm đầu gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Trần Đạo Huyền, dùng giọng điệu mệnh lệnh nói.

- Ngươi, tránh ra.