Chương 343: Thân thể tiên nhân, bất diệt chi thể (2)

Thần thức đảo qua, Chu Mộ Bạch liền phát hiện tình trạng quẫn túng của khu phòng thủ 37.

- Nhưng bên ngươi...

- Yên tâm đi, chỉ cần đám cương thi Tử Phủ hậu kỳ của Tôn Phù không tới tìm ta gây phiền toái, những cương thi Tử Phủ khác, Cho dù đánh không lại, ta chạy trối chết vẫn có. Hơn nữa, các khu phòng thủ cũng có tu sĩ Tử Phủ của chúng ta yểm hộ ta, bên ta sẽ không sao cả.

Nghe vậy.

Chu Mộ Bạch cân nhắc một phen gật gật đầu.

37 phòng khu nếu là phá vỡ, đối với tình thế hiện tại đang rất tốt, chắc chắn là bị trọng thương nặng nề.

Ngay cả khi cuối cùng giành chiến thắng, sẽ tổn thất rất nhiều.

Điểm này, Chu Mộ Bạch tự nhiên không muốn nhìn thấy.

- Được, Trần huynh vạn sự cẩn thận!

Chu Mộ Bạch nói xong, Độn quang chợt lóe, hướng phòng khu 37 trợ giúp.

Ngay lúc Chu Mộ Bạch vừa đi trợ giúp.

Trì Dao tiên tử một mực ở bên ngoài chiến đấu cũng gật đầu nói.

- Đi thôi, đến lúc chúng ta ra tay rồi!

- Được!

Đứng ngoài quan sát lâu như vậy, rốt cục đã đến lúc ra tay.

Trên mặt nữ tu áo lụa màu vàng nhạt tràn đầy biểu tình nóng lòng muốn thử.

Ba gã kiếm tu Tử Phủ, trong đó còn có hai vị là Tử Phủ hậu kỳ.

Vừa ra tay, liền chém giết ba vị thi phó Tử Phủ hậu kỳ ngay tại chỗ.

Khu vực phòng thủ 37.

Tôn Phù nhìn thấy thủ hạ vừa đối mặt liền bị chém giết ba người, lúc này sắc mặt biến đổi, sau đó âm hiểm cười nói.

- Khặc khặc, quả nhiên Càn Nguyên Kiếm Tông các ngươi lưu lại hậu thủ!

Tôn Phù âm hiểm cười, tựa như vừa mới chết hoàn toàn không phải thủ hạ của nó,

- Hai vị kiếm tu Tử Phủ hậu kỳ, chủ nhân quả nhiên đoán chuyện như thần! Chỉ là, Các ngươi cho rằng hai vị kiếm tu Tử Phủ, có thể chắc chắn bắt được chúng ta sao?

- đến bây giờ, ngươi có con bài chưa lật nào khác sao?

Chu Mộ Bạch nhìn đối phương, thần thức lại cẩn thận điều tra hư không, muốn phát hiện hậu thủ của Tôn Phù bày ra.

- Bọn họ có thể có lá bài tẩy gì,

Trì Dao lạnh lùng nói,

- Chỉ là chó nhà có tang của Thần Tuyệt lão ma mà thôi.

- Hừ!

Tôn Phù nghe Trì Dao nhục mạ chủ nhân của hắn, sắc mặt âm ngoan, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia khoái ý,

- Chu Mộ Bạch, ngươi không cần tìm, chủ nhân của ta sẽ không đến. Cái tiểu thủ đoạn nhỏ như các ngươi, ngay cả ta cũng không thể gạt được, còn muốn dụ dỗ chủ nhân ta bị lừa? Buồn cười đến cùng cực.

- Thần Tuyệt lão ma quả nhiên vẫn là trước sau như một, tham sống sợ chết.

Trì Dao tiên tử gật gật đầu.

- Tự nhiên là tham sống sợ chết, nếu không sợ chết, làm sao có thể trốn chui bốn trăm năm, chỉ dám phái hai phế vật các ngươi ra ngoài quấy nhiễu phong vân.

- Phải không?

Tôn Phù lạnh lùng cười,

- Vậy cũng chưa chắc!

Phía bên kia.

Màn mưa kiếm khí của Trần Đạo Huyền bao phủ toàn bộ khu phòng thủ năm mươi ba, đem thi đàn cuồng dũng xông tới trong khu phòng thủ năm mươi ba, giết đến hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, tan rã không thành quân.

Năm ngày, đối với ngược đãi kiểu này, Trần Đạo Huyền đã tích lũy được tương đối tâm đắc.

Hắn tự tin, ở Vạn Tinh Hải, luận về tàn sát tu sĩ đê giai, hẳn là không ai có kinh nghiệm hơn hắn.

Dù sao.

Cho dù là tu sĩ Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh Chân Quân cũng sẽ không có ai giống hắn, trong suốt năm ngày, lúc nào cũng ngược sát thi đàn cấp thấp.

Tuy nói thực lực cương thi trong thi đàn thấp hơn tu sĩ Luyện Khí kỳ rất nhiều, nhưng cũng có lượng lớn cương thi hỗn trong đó có thực lực so sách với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, thậm chí là tu sĩ Trúc Cơ.

Nhưng Trần Đạo Huyền giết, cũng không có gì khác biệt, nhiều lắm là hơi vất vả một chút.

Nói cách khác.

Đổi những cương thi này thành những tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ tu sĩ không biết kết trận đối địch, đối với Trần Đạo Huyền, cũng không có bao nhiêu khác biệt.

Đương nhiên, tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở đây, ám chỉ những tu sĩ không mặc linh giáp.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ mặc linh giáp thượng phẩm cấp hai, Kiếm Khí Vũ Mạc của Trần Đạo Huyền căn bản công không phá phòng ngự của đối phương.

Trần Đạo Huyền phân tâm hai bên, một bên duy trì kiếm khí vũ mạc giết địch, bên kia, lại dùng thần thức quan sát chiến trường khu phòng thủ 37.

Khi hắn nghe câu "vậy cũng chưa chắc" của Tôn Phù.

Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Một giọng nói khủng bố đến cực điểm vang lên sau lưng Trần Đạo Huyền, làm cho cả người hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn từ từ quay lại.

Một lão già tóc bạc đứng đằng sau hắn.

Tóc bạc, máu vàng, ngọc cốt, toàn thân đạo uẩn lưu chuyển.

Giống như chính lão, đó là giải thích của Đạo, tập hợp của Đạo.

- Ngươi là...

Thân thể tiên nhân!

Trong lòng Trần Đạo Huyền dâng lên một từ như vậy.

Nhưng mà, làm sao có thể!

Thế gian này làm sao có thể có tiên nhân, trong ghi chép, đại thừa chân tiên cuối cùng trong giới này đã phi thăng thượng giới, cũng là chuyện mấy chục vạn năm trước!

- Ta là ai?

Lão già tóc bạc cười cợt,

- Các ngươi bỏ bao công sức bố trí như vậy, không phải là vì dẫn ta ra ngoài sao? Bây giờ, Ta đến đây! Sao ngươi lại bày ra một bộ biểu tình như vậy?

- Thần! Tuyệt! Chân! Nhân!

Trần Đạo Huyền nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ một nói.

- Chính là kẻ hèn này.

Lão già tóc bạc cười nói.