Ti Vũ Kiếm Ý của Trần Đạo Huyền, vốn am hiểu quần công, hắn kỳ thật cũng không có lừa gạt Dương Lâm Uyên, màn mưa kiếm khí tiêu hao chân nguyên. Vốn là tiêu hao chân nguyên thấp hơn nhiều so với pháp thuật phạm vi lớn mà các tu sĩ khác sử dụng.
Hơn nữa pháp khí bản mạng của hắn là tam phẩm Tạo Hóa Bạch Liên, mới tạo thành chiến tích khủng bố như thế.
Hai điều kiện này thiếu một, Trần Đạo Huyền cũng không làm được trình độ như hôm nay.
Bên trong động phủ.
Linh khí nồng đậm tinh thuần, bị Trần Đạo Huyền nhanh chóng luyện hóa, lại nhanh chóng cất giữ vào tam phẩm tạo hóa bạch liên.
Đan Điền Khí Hải trung ương, một đóa hoa sen trắng lẳng lặng lơ lửng.
Theo chân nguyên rót vào, đóa hoa sen này tản mát ra bạch quang trong suốt, đem đan điền khí hải của Trần Đạo Huyền chiếu rọi càng thêm sáng ngời, ngay cả tinh mang phía trên cũng bị che lấp.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Bên ngoài Thương Châu tiên thành, thi đàn lại tụ tập lại đây.
Hiển nhiên, chúng nó cũng không chuẩn bị cho tu sĩ thời gian khôi phục.
Trong khoảng thời gian rút quân, nghĩ đến người chỉ huy của chúng, đã nghĩ ra cách đối phó với biến số Trần Đạo Huyền.
......
Vùng biển tây nam Vạn Tinh Hải.
Một chiếc Linh Chu bề ngoài có vẻ xanh biếc, nhanh chóng xẹt qua bầu trời, tựa như một đạo lưu quang.
Trên Linh Chu.
Một nữ tu tay trái cầm kiếm, lặng lẽ đứng trên boong tàu, nhìn thẳng về phía trước.
Nữ tu này dáng người cao gầy, mặc một thân sa y màu xanh nhạt, khuôn mặt lãnh diễm, trong đôi mắt đẹp mơ hồ truyền ra một tia lợi hại.
- Sư tỷ.
Phía sau, một tỳ nữ mặc sa y màu vàng nhạt, nhỏ giọng,
- Vì sao ngài phải tiếp nhận chức mồi nhử, lấy quan hệ của ngài và tông chủ, hoàn toàn có thể...
Chưa đợi nàng nói xong, vẻ sắc bén trong mắt thanh y nữ tu rút đi, ôn nhu nói,
- Thi loạn Thương Châu càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu không thể sớm trừ bỏ Thần Tuyệt lão ma. Trong khoảng thời gian này, có bao nhiêu phàm nhân vô tội và tu sĩ chết.
Nói đến đây, thanh y nữ tu thở dài một tiếng.
- Sư tỷ, ngài nhân từ như vậy, đáng tiếc đệ tử trong tông luôn lầm tưởng ngươi sát tâm quá nặng, không thích hợp đảm nhiệm chức thiếu tông chủ.
Nữ tu mặc sa y màu vàng nhạt, dường như đang bất bình vì thanh y nữ tu.
- Người ta giết, tất cả đều là người nên giết! Tự nhiên không có gì để do dự,
Thanh y nữ tử sắc mặt kiên định,
- Hơn nữa, những gì ta đã làm, tại sao phải quan tâm đến ánh mắt của người khác!
- Sư tỷ...
- Được rồi, không nói những lời mất hứng này,
Thanh y nữ tu giữ lấy ngọc thủ của nữ tu sa y màu vàng nhạt, cười nói,
- Ta đã nói với ngươi, ngươi đã nhớ hết?
- Yên tâm đi!
Nghe vậy, nữ tu áo lụa màu vàng nhạt vỗ vỗ ngực nhỏ, đảm bảo nói.
Tựa hồ không quá yên tâm, thanh y nữ tu lại phân phó một lần nữa.
Thẳng đến khi sa y màu vàng nhạt nữ tu có chút không kiên nhẫn, thanh y nữ tu lúc này mới từ bỏ.
- Sư tỷ, ta nghe nói Thần Tuyệt lão ma vô cùng hung hãn. Năm đó tông môn có một vị Nguyên Anh Chân Quân đã bỏ mạng trong tay hắn, lấy ngươi làm mồi nhử, vạn nhất Trấn Hải Điện điện chủ thất thủ....
- Ngươi nha, quan tâm đâu đâu
Thanh y nữ tu điểm điểm trán đối phương,
- So với tiểu sư thúc thất thủ, ta càng lo lắng Thần Tuyệt lão ma không ra tay.
- Sẽ không đi, với tu vi Tử Phủ viên mãn của ngươi, đem bộ hạ của hắn chém giết, hắn đều không ra tay, cái này cũng quá có thể nhịn được!
- Không thể nhịn được, làm thế nào có thể tổ 400 năm trong một động thiên bí cảnh.
Thanh y nữ tu nói đến đây, sức nhẫn nại đối với Thần Tuyệt lão ma, cũng có chút kính nể.
Có thể làm tổ ở trong một cái động thiên nhỏ hẹp bốn trăm năm không di chuyển, đích thật là một loại bản lĩnh.
Tự hỏi mình, bản thân nàng không thể làm điều đó.
Chiếc Linh Chu màu xanh biếc này, Tốc độ so với linh hư chiến hạm của Chu gia nhanh hơn gấp mười lần.
Vài ngày.
Thương Châu đã ở phía xa xa.
......
Thương Châu Tiên Thành.
- Trần Đạo Huyền! Có bản lĩnh ngươi đừng chạy!
Trên bầu trời.
Tôn Phù tức giận đến kêu to oa oa.
Năm ngày nay, Trần Đạo Huyền tựa như một con cá trích giảo hoạt, mỗi khi có phòng khu nguy cấp, hắn liền trong nháy mắt bay đến khu phòng ngự kia, một trận mưa kiếm khí bao phủ gần vạn trượng.
Tiêu diệt thi đàn hầu như không còn. Trong nháy mắt, khu phòng ngự lung lay sắp đổ trở nên cố thủ như kim thang.
Năm ngày.
Tôn Phù mang theo một đám thi phó Tử Phủ hậu kỳ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bên cạnh Trần Đạo Huyền có Chu Mộ Bạch bảo vệ, chỉ là mấy thi phó Tử Phủ hậu kỳ, căn bản không làm gì được Trần Đạo Huyền.
Hơn nữa, Mỗi khu phòng ngự đều có một hoặc mấy vị tu sĩ Tử Phủ tọa trấn.
Đối phương tùy tiện ngăn cản kéo dài một chút, Trần Đạo Huyền đã biến mất vô tung.
Ngay dưới loại tiêu diệt điên cuồng này, thi triều vây quanh ở Thương Châu tiên thành, mắt thường có thể thấy được giảm bớt.
Đợi đến khi Trì Dao tiên tử chạy tới. Thi đàn vây quanh bên ngoài Thương Châu Tiên Thành, chỉ còn có mấy chục triệu.
So với tình cảnh che khuất bầu trời cách đây năm ngày, quả thực là khác biệt giữa trời đất.
- Sư tỷ, chỉ có chút thi triều này, Diệp Vô Đạo cư nhiên chạy tới?
Sa y màu vàng nhạt nữ tu nhìn thi triều bên ngoài Thương Châu tiên thành, khó có thể tin.
Cảnh tượng trước mắt, Nhìn thế nào cũng là liên quân Thương Châu đè thi triều ra mà đánh.
Tràng diện này, quả thực là phiên bản phóng đại của trận tác chiến với thi đàn ở khu đông phủ Quảng An và thi đàn đảo Liên Hoa.
Nghe được sư muội nghi hoặc, Trì Dao tiên tử cẩn thận quan sát một phen, rốt cục phát hiện nguyên nhân.
- Trần Đạo Huyền, ngon thì ngươi đừng chạy, chúng ta đường đường chính chính đánh một trận! Đừng chạy!
Tôn Phù tức giận gào thét.
Nhìn thấy cảnh này.
Trì Dao tiên tử xấu hổ phát hiện, nàng làm mồi nhử sống, hình như bị một kiếm tu xa lạ cướp đi.