Chương 325: Hỏa Linh đạo nhân (1)

Đảo Song Hồ.

Độn quang của Trần Đạo Huyền nhanh chóng hạ xuống.

Trở lại một vùng đất yên bình của gia tộc.

Trần Đạo Huyền yên lặng đi về phía tộc học.

Trường Bình đệ nhất tu tiên tiểu học.

Trần Đạo Huyền yên lặng nhìn mấy chữ khắc đá màu đỏ tươi trên tảng đá thanh sắc, nhấc chân đi vào sân trường.

Tộc học bây giờ so với ba năm trước, số lượng tộc nhân phúc tự bối nhiều hơn gấp đôi, đạt tới hơn hai trăm người.

Trần Đạo Huyền biết sau này người tộc học sẽ càng ngày càng nhiều, nhất là sau khi tộc nhân trạch tự bối được sinh ra, tu sĩ Trần gia sẽ bùng nổ phát triển.

Đi tới trước một lớp học đang học, Trần Đạo Huyền yên lặng dừng bước.

Trong lớp học.

Trần Tiên Hạ đang đứng trên bục giảng, hồng quang đầy mặt, giảng bài cho mầm tiên phúc tự bối.

Dưới bục giảng.

Mỗi mầm tiên Phúc tự bối, hoạt động sôi nổi phát biểu.

Thần thức tản ra.

Trong khu công nghiệp, từng đứa trẻ tám chín tuổi đang luyện chế phi kiếm, luyện chế linh đan, công nhân Trần thị cũng không ngừng bận rộn điều chỉnh máy móc thiết bị đan dược.

Mấy ấu tu sĩ phúc tự mấy tuổi này, vẻ mặt tỉ mỉ, trên người bọn họ hoàn toàn không có ngây thơ cùng hồn nhiên của hài đồng.

Nhưng bọn họ vì gia tộc mà không oán không hối hận!

Thấy như vậy.

Trần Đạo Huyền mở hai mắt ra, ánh mắt kiên định trước nay chưa từng có!

Đây là gia tộc của ta, ta muốn giữ nó, không ai có thể làm tổn thương nó, bất cứ ai!!

Giờ phút này, ý chí của Trần Đạo Huyền vô cùng kiên định!

- Chờ lâu lắm rồi?

Sau giờ học.

Trần Tiên Hạ kỳ quái đánh giá Trần Đạo Huyền im lặng không nói, hỏi:

- Có tâm sự?

Nghe vậy, Trần Đạo Huyền cười lắc đầu.

- Vậy thì đi cùng ta đi dạo.

- Tốt.

Trần Đạo Huyền gật đầu.

Trần Tiên Hạ xuất ngự phong thuật, cuốn lên Trần Đạo Huyền, mang theo hắn bay về phía Xích Đồng Sơn.

Trên đường đi.

Trần Tiên Hạ không nói lời nào, Trần Đạo Huyền cũng im lặng không nói.

Khoảng nửa canh giờ.

Xích Đồng Sơn đã mơ hồ nhìn.

- Còn nhớ lần đầu tiên ta đưa ngươi tới đây không?

- Còn.

Nhìn ngón tay Trần Tiên Hạ chỉ trên đỉnh núi màu xanh biếc đứng sừng sững.

Tòa động phủ kia chính là động phủ Trần Tiên Hạ đã sống mấy chục năm.

Mấy năm nay, Trần Tiên Hạ yên lặng ở nơi đó bảo vệ bộ tộc Trần thị.

Cho đến hôm nay, Trần Tiên Hạ thỉnh thoảng còn đến động phủ này quét dọn một phen.

Tốc độ bay của hai người rất nhanh.

Trong chớp mắt.

Liền lướt qua động phủ của Trần Tiên Hạ.

- Đó là địa hỏa thất, ta nhớ lần đầu tiên đưa ngươi tới đây, ngươi còn chỉ cao như vậy.

Trần Tiên Hạ chỉ chỉ bên hông mình:

- Khi đó, ta cũng chỉ ôm ý nghĩ thử một lần đưa luyện khí của gia tộc truyền thừa cho ngươi. Không nghĩ tới thiên phú luyện khí của ngươi kinh người như vậy, đến nỗi dẫn dắt gia tộc từng bước đến tình trạng như bây giờ.

Trần Tiên Hạ lẳng lặng kể lại.

Trần Đạo Huyền yên lặng lắng nghe.

- Vậy... Đó là Xích Đồng sơn...

Cuối cùng, Trần Tiên Hạ chỉ vào một ngọn núi trần trụi, có chút thổn thức không thôi:

- Tất cả mọi thứ ở Trần gia của ta bắt đầu với mỏ linh khoáng này.

- Thập Tam thúc....

- Đạo Huyền.

Trần Tiên Hạ nhìn hắn:

- Ta nói với ngươi, đây là muốn nói cho ngươi biết, sau này mặc kệ tiền đồ gia tộc như thế nào, ta cũng sẽ không trách ngươi, tộc nhân cũng sẽ không trách ngươi. Bởi vì... Ngươi đã dốc hết tất cả cho gia tộc rồi!! Đạo Huyền ngươi không hổ thẹn với bất cứ tộc nhân nào!

Trần Tiên Hạ vỗ vỗ bả vai Trần Đạo Huyền, nghiêm túc nói.

- Vâng.

Trần Đạo Huyền cười gật đầu.

Trần Tiên Hạ không hỏi tâm sự của Trần Đạo Huyền, Trần Đạo Huyền cũng không nói.

Bị hạn chế bởi tu vi, rất nhiều chuyện nói ra, ngoại trừ tăng thêm áy náy cùng phiền não cho Trần Tiên Hạ, thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Kỳ thật, những lời này của Trần Tiên Hạ đã cổ vũ cho Trần Đạo Huyền rất nhiều.

Ít nhất, hắn ở chỗ Trần Tiên Hạ biết thái độ của tộc nhân đối với vị thiếu tộc trưởng này, biết tộc nhân ủng hộ hắn.

Như vậy là đủ rồi.

Không ai là một kẻ ngốc và không ai bị mù.

Cống hiến của Trần Đạo Huyền cho Trần thị nhất tộc, các đời tộc trưởng cộng lại cũng không bằng một phần trăm.

Điểm này, tất cả các tộc nhân Trần thị đều có thể nhìn thấy.

Tiễn Trần Tiên Hạ trở về tộc học, sau đó.

Trần Đạo Huyền tìm được Trần Phúc Sinh.

Nhìn thấy Trần Đạo Huyền, thiếu niên trước mắt chưa tới mười tuổi, vừa mới đến ngực hắn, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ.

- Phúc Sinh, ngươi...

- Thiếu tộc trưởng ta đã thành công.

Trần Phúc Sinh mỉm cười, nói.

Kiếm Ý!

Trần Phúc Sinh lĩnh ngộ kiếm ý, không chỉ như thế, hắn còn bước vào cảnh giới luyện khí tầng chín.

Điều này, hoàn toàn phá vỡ kỷ lục do Trần Đạo Huyền thiết lập.

Trở thành tu sĩ nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay lĩnh ngộ kiếm ý.

Có lẽ dùng tài nguyên đập ra một tu sĩ luyện khí chín tầng chưa tới mười tuổi rất dễ dàng, nhưng dùng nhiều tài nguyên hơn nữa cũng đập không ra một yêu nghiệt chín tuổi lĩnh ngộ kiếm ý.

Nhìn thấy hắn, Trần Đạo Huyền giống như nhìn thấy một vị đỉnh cấp cường giả đang ở Trần gia từ từ bay lên.

- Phúc Sinh, rất tốt!

Trần Đạo Huyền vỗ vỗ vai Trần Phúc Sinh.

Được Trần Đạo Huyền khẳng định như vậy, Trần Phúc Sinh kích động không thôi.

Đang kích động thì Trần Đạo Huyền đưa tới một thanh phi kiếm.