Nghe thấy lời của đệ đệ Tôn Mãng.
Tôn Phù quay đầu, con ngươi màu vàng sậm nhìn chằm chằm vị tu sĩ Luyện Khí kỳ trước mắt, ánh mắt lạnh như băng, làm người sợ hãi.
Ở trong mắt tu sĩ luyện khí trẻ tuổi.
Cảnh tượng trước mắt tựa như địa ngục.
Trước kia đại điện Triệu gia tiên khí dồi dào, sớm đã trở nên âm trầm khủng bố.
Bên ngoài đại điện.
Thi đàn mơ hồ càng làm cho tay chân tu sĩ luyện khí kỳ trẻ tuổi này nhũn ra.
- Tiểu tử, vì bắt sống các ngươi còn về, làm tổn hại một vị thi phó Tử Phủ của ta, ngươi nói khoản nợ này nên tính như thế nào
Tôn Mãng từng chút từng chút lại gần với tu sĩ Luyện Khí kỳ, phun ra thi thối khiến người ta nôn mửa.
Tu sĩ luyện khí trẻ tuổi chỉ ngửi một ngụm liền cảm giác đầu óc choáng váng, bộ dáng lung la lung lay.
- Thực sự yếu đuối.
Tôn Mãng nhíu mày nói:
- Đại ca...
Tôn Phù gật gật đầu.
- Khặc khặc!
Được Tôn Phù cho phép, Tôn Mãng tàn nhẫn cười một tiếng, móng tay đen nhánh như mực nhẹ nhàng xẹt qua, không khí khuấy động vang lên xuy xuy.
- Làm thế nào? Không nói lời nào, là câm sao?
Nói xong, thu hồi thi độc trên móng tay, nhẹ nhàng xẹt qua làn da, máu đen của đối phương trong nháy mắt thẩm thấu ra.
- Aaa!
Tu sĩ luyện khí trẻ tuổi bộc phát ra một trận kêu rên trong miệng, nhưng vẫn cứng rắn không mở miệng.
Nhìn thấy cảnh này.
Tôn Mãng tàn nhẫn bắt lấy hai chân hắn, tiếp tục dùng sức một chút, từ giữa xé ra.
- Cảm giác này thật sự rất thoải mái, hắc hắc.
- A aaa!
Tu sĩ trẻ tuổi kêu thảm thiết, càng ngày càng nhỏ, cho đến một chút khí tức cuối cùng cũng không còn.
Sinh sinh xé một tu sĩ thành hai nửa, Tôn Mãng xách nửa người của hắn kéo đến trước mặt một vị trung niên tu sĩ khác nằm trên mặt đất, âm trầm nói:
- Nếu đã tỉnh thì đừng giả vờ.
- Ngươi... Ngươi...
Trung niên tu sĩ nằm trên mặt đất ngồi mạnh dậy, một bên chỉ vào đối phương, một bên không ngừng lui về phía sau, cả người run rẩy không thôi.
- Đại ca, chịu mở miệng, thật không có hứng thú.
Nói xong, Tôn Mãng trực tiếp ném nửa người của vị tu sĩ trẻ tuổi vừa mới giết chết kia vào bên cạnh vị tu sĩ vừa tỉnh lại này.
Hắn sợ hãi hét lên.
- Chỉ có chút can đảm này cũng dám đến tấn công chúng ta.
Tôn Mãng cười nhạo một tiếng:
- Kẻ yếu vĩnh viễn đều là kẻ yếu, cho dù bước lên con đường tu hành.
Đối mặt với Tôn Mãng cười nhạo, trung niên tu sĩ đã sợ tới mức tâm thần suy sụp, căn bản không quan tâm, chỉ lo cúi đầu run rẩy.
Nhưng nhìn thấy một nửa thân thể của đồng bạn trên mặt đất, cùng với một trải máu tươi, cùng nội tạng run rẩy, càng thêm sợ hại.
- Hỏi ngươi một câu, miễn là ngươi sẵn sàng trả lời, ta sẽ thả ngươi.
Một lúc lâu sau.
Vị trung niên tu sĩ kia lấy dũng khí run rẩy nói:
- Ta... Làm sao ta biết ngươi đang nói... Là... Thật hay giả?
- Ngươi chỉ có thể chọn tin là thật, hoặc chết!
Tôn Mãng vuốt ve móng tay bén nhọn đen kịt như mực, nói.
Nội tâm trung niên tu sĩ kịch liệt giãy dụa.
Một lúc lâu sau, hắn gật đầu.
- Ta hỏi ngươi, tu sĩ Quảng An phủ các ngươi lấy đâu ra hậu cần đan dược cung ứng, người Triệu gia không phải đã chết sạch sao?? Chẳng lẽ là đan dược châu phủ khác cung cấp cho các ngươi?
Nghe điều đó.
Trung niên tu sĩ cúi đầu không muốn trả lời.
- A!!
Giây tiếp theo, một chân của hắn đã bị xé ra, hắn đau đớn hét lên.
- Không biết điều.
Tôn Mãng lắc đầu, muốn trực tiếp giết chết.
Nhưng dục vọng sinh tồn mãnh liệt của tu sĩ trung niên bộc phát, liệt ngã xuống đất, hắn lớn tiếng gào thét:
- Ta nói ta nói! Đừng giết ta! Đừng giết ta!!
Tôn Mãng đang vươn ra móng vuốt sắc bén, ngừng lại:
- Nói đi.
- đan dược là Trần gia Song Hồ Đảo, chúng ta phần lớn đều được Trần gia cung cấp!
- Trần gia?
Tôn Mãng không rõ, khi còn sống hắn chưa bao giờ nghe nói qua danh hào Trần gia Quảng An phủ.
- Ngươi đang nói dối ta.
- Ta đã không nói dối ngươi! Thật sự là Trần gia, một đại gia tộc mới quật khởi của Phủ Quảng An, gia tộc bọn họ còn sinh ra một kiếm tu trẻ tuổi tên là Trần Đạo Huyền!
Phòng tuyến tâm lý của trung niên tu sĩ một khi bị mở ra, lập tức nói tất cả, lời nói đều run rẩy.
- Có phải người này không.
Tôn Phù lấy ra một gương tròn màu đồng, xuất hiện một tu sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào màu trắng.
- Đúng là hắn.
Trung niên tu sĩ chịu đựng đau đớn nói.
- Đại ca, là hắn.
Tôn Mãng biết được, Trần gia lại chính là gia tộc Trần Đạo Huyền, lần trước đùa giỡn, cộng lại tân cừu cũ hận, nhất thời cả người không khống chế được bộc phát:
- Là tên tiểu tạp chủng lần trước!
Nói xong.
Một chưởng chém tới trung niên tu sĩ.
Trung niên tu sĩ còn chưa kịp cầu xin tha thứ, đã bị chụp thành một hỗn hợp máu thịt.
Vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm vết máu văng lên bàn tay, Tôn Mãng chậm rãi nói:
- Đại ca, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Con ngươi màu vàng sậm của Tôn Phù co lại, âm trầm nói:
- hiện tại Chu Mộ Bạch vây khốn chúng ta, lại hết lần này tới lần khác lưu lại một lỗ hổng, chính là vì để cho chúng ta đi đấu với Diệp gia, nếu đã như vậy ta liền toại nguyện của hắn.
- Đại ca này....
Tôn Phù lấy ra một bình ngọc màu hổ phách, bên trong chứa nửa bình máu màu vàng lẩm bẩm nói:
- chúng ta không còn nhiều tiên nhân huyết lắm...
Nghe vậy.
Tôn Mãng hoàn toàn trầm mặc.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu kiên định nói:
- Đại ca, ngươi nói như thế nào, ta làm như thế nấy!
- Huynh đệ tốt!
Tôn Phù vỗ vỗ bả vai Tôn Mãng nói.