Chương 313: Cửu Khư Linh Lung Tháp (1)

Ba ngày chớp mắt là qua.

Quan Hải Tiên Thành.

Linh phủ của Trần Đạo Huyền.

Trần Đạo Sơ và Trần Đạo Liên gần như cùng lúc bước ra bế quan mật thất.

Lần thứ hai nhìn thấy, hai người bọn họ đã là một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Nhìn thấy cảnh này.

Trần Tiên Hạ cùng Trần Đạo Huyền chờ ở bên ngoài ba ngày, vội vàng từ trên ghế đá đứng dậy nghênh đón hai người.

- Đạo Sơ, Đạo Liên các ngươi thành?

Ngữ khí Trần Tiên Hạ kích động nói.

- Tộc trưởng, thiếu tộc trưởng, chúng ta thành công rồi!

Hai người nhìn nhau, lập tức lại nhìn về phía Trần Đạo Huyền cùng Trần Tiên Hạ cười gật đầu nói.

- Được!

Mặc dù Trần Đạo Huyền biết hai người Trúc Cơ sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng nhìn thấy hai người một mạch thành Trúc Cơ, trên đường không gặp phải bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao.

Lần trước hắn Trúc Cơ chính là gặp phải chuyện ngoài ý muốn, phải mất khoảng một tháng mới Trúc Cơ thành công.

Đương nhiên thực lực sau khi Trúc Cơ của hắn không thể so sánh với tu sĩ Trúc Cơ bình thường.

- Đạo Huyền, hiện tại Trần gia ta rốt cục có thêm hai vị tu sĩ đạo tự bối có thể một mình đảm đương một phương, việc này đáng chúc mừng.

- Đúng vậy.

Trần Đạo Huyền cười gật gật đầu, lập tức suy nghĩ một chút, lại lắc đầu nói:

- Chúc mừng coi như vậy thôi, bây giờ phủ Quảng An đang ở trong cuộc chiến với thi đàn đảo Liên Hoa, không nên rầm rộ chúc mừng. Hơn nữa Trần gia ta bây giờ không như xưa, nhiều hơn hai tu sĩ Trúc Cơ cũng không có gì đáng chúc mừng, chúng ta bí mật cao hứng cao hứng là được rồi.

Nói xong, nhìn về phía Trần Đạo Sơ cùng Trần Đạo Liên cười nói:

- Chỉ là muốn ủy khuất các ngươi.

Trần Đạo Sơ nghiến răng lắc đầu nói:

- Không ủy khuất, đây không phải là thiếu tộc trưởng ngài thường nói, im im mà phát tài sao?

- Ừ.

Trần Đạo Huyền gật gật đầu, ánh mắt thâm thúy nói:

- Các ngươi có thể hiểu là tốt rồi, sau này không chỉ có hai người các ngươi, nhất là tộc nhân phúc tự Trúc Cơ, thậm chí tương lai đột phá Tử Phủ đều phải nghiêm khắc giữ bí mật. Một gia tộc cường đại, ngoại trừ thực lực lộ ra bề ngoài, còn phải có thực lực ẩn giấu mới được, có lẽ những thực lực ẩn giấu này tương lai có thể giúp Trần gia chúng ta vượt qua kiếp nạn.

Nghe vậy.

Trần Đạo Huyền và Trần Đạo Liên đồng thanh nói:

- Nhớ kỹ thiếu tộc trưởng dạy dỗ.

Trần Tiên Hạ nhìn thấy một màn này, biết Trần Đạo Huyền là tiếp thu lời khuyên của hắn.

Đối với Trần gia trước mắt, yên lặng phát triển, tích góp thực lực mới là việc cấp bách.

Số lượng tu sĩ đạo tự bối quá ít, đợi đến khi phúc tự bối chân chính trưởng thành, Trần gia mới coi như chân chính ngồi vững vị trí đại gia tộc thứ ba Quảng An phủ.

Nếu không, chỉ dựa vào một mình Trần Đạo Huyền chống đỡ, Quảng An phủ đệ tam đại gia tộc, hữu danh vô thực.

......

Thời gian vội vã.

Chớp mắt đã trôi qua ba năm.

Ba năm này, nhờ Trần gia ở hậu phương ủng hộ đan dược, pháp khí bổ sung cho tiền tuyến, khu đông phòng ngự liên tiếp giành thắng lợi với thi quần đảo Liên Hoa.

Đã áp chế đối phương lần nữa trở lại hòn đảo chính của quần đảo Liên Hoa, cũng chính là nơi luyện thi mà Trần Đạo Huyền và Chu Mộ Bạch dò xét.

Chẳng qua âm mạch cấp ba kia trải qua mấy năm kinh doanh của Tôn phù huynh đệ, đã biến thành một cái âm mạch tứ giai.

Bên trong có các loại trận pháp dày đặc, âm sát chi khí tràn ngập, dù tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường phục dụng Phá Sát đan cũng không cách nào chống đỡ âm sát khí nặng nề xâm nhập.

Vì vậy.

Chu Mộ Bạch bất đắc dĩ áp dụng sách lược phong tỏa, vây quanh hòn đảo này.

Hắn chỉ chừa một lỗ hổng chính là phương hướng Thương Châu tiên thành.

Tính toán của Chu Mộ Bạch rất đơn giản, để thi đàn đảo Liên Hoa đi gây họa cho Thương Châu tiên thành.

Hai bên đánh trận lâu như vậy, tuy rằng thi đàn đảo Liên Hoa bị tiêu diệt mấy triệu, nhưng số lượng còn lại e rằng còn gần mười triệu.

Thi đàn khổng lồ như vậy, cộng thêm âm mạch cấp bốn.

Mặc dù Quảng An phủ có thể triệt để tiêu diệt thi triều sạch sẽ, nhưng toàn bộ tu sĩ Quảng An phủ phỏng chừng cũng phải tổn hại mấy chục vạn, thậm chí nhiều hơn.

Dù sao tác chiến trên đảo chính của đảo Liên Hoa, không thể so sánh với các đảo thành quan.

Nơi đó là sân nhà của thi đàn, tu sĩ đi tới đó tác chiến, chân khí chân nguyên trong cơ thể sẽ bị áp chế rất lớn.

Thực lực của một phương bị hao tổn, thực lực bên kia lại gia tăng, trong nháy mắt chênh lệch thực lực giữa tu sĩ luyện khí kỳ và cương thi bình thường đã bị kéo đến gần, như vậy tất nhiên sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Chu Mộ Bạch đương nhiên không muốn chịu loại tổn thất này, cho dù đối tượng tổn thất không phải là người Chu gia mà đa phần là tán tu phủ Quảng An.

Nhưng những tán tu này là bàn cơ bản của đại gia tộc Quảng An phủ, vô cùng trọng yếu với Chu gia.

......

Tiên thành phủ Quảng An.

Nơi đóng quân của Chu gia.

Một đạo độn quang xẹt qua bầu trời.

Theo độn quang giáng xuống, hiện ra thân hình người.

Một tu sĩ mặc đạo bào màu trắng, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt tuấn lãng, ngẩng đầu sải bước đi về phía một tòa đại điện nơi Chu gia đóng quân.

Bên trong đại điện.

Một gã tu sĩ tóc đỏ đang tiềm tu, thần thức khẽ động, “nhìn thấy” người tới, Trương Vũ mở mắt ra.

Lập tức đứng dậy đi ra khỏi đại điện, nghênh đón người tới.

Ba năm trôi qua.

Bộ dáng Trần Đạo Huyền vẫn không có chút biến hóa nào so với ba năm trước.

Duy nhất có biến hóa chính là tu vi của hắn, vừa mới từ Trúc Cơ tầng một đột phá đến Trúc Cơ tầng ba.

Nhìn thấy tu vi biến hóa của Trần Đạo Huyền.

Lông mày đỏ rực của Trương Vũ khẽ nhấc lên nụ cười, nói:

- Nhiều ngày không gặp, Tu vi Trần đạo hữu lại có tiến bộ lớn.

- Trương tiền bối quá khen.

Trần Đạo Huyền chắp tay, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Lần này ta đến vì Cửu Khư Linh Lung Tháp.

- Đã sớm chuẩn bị sẵn, mời Trần đạo hữu theo ta.