Chương 309: Cái đinh (1)

Nghe nói như thế.

Lúc này Niếp Trọng không dám trì hoãn chút nào, vội vàng sử dụng Ngự Phong Thuật bay về phía Quan Hải Tiên Thành.

Quan Hải Tiên Thành khác với Linh Nhật Tiên Thành và Quảng An phủ tiên thành.

Quan Hải Tiên Thành không có thuế nhập thành.

Phàm là tu sĩ Vạn Tinh Hải tiến vào Quan Hải Tiên Thành đều không cần nộp thuế.

So với thuế nhập thành, Trần Đạo Huyền càng coi trọng lợi nhuận và thuế do thương nghiệp mang lại.

Diện tích thực tế của Quan Hải Tiên Thành vô cùng lớn, thậm chí vượt qua tiên thành Phủ Quảng An, chẳng qua phần lớn vẫn còn trống rỗng, cũng không có kiến tạo xong.

Diện tích hoàn thành thực tế chỉ có thể chiếm khoảng một phần mười toàn bộ Quan Hải Tiên Thành.

Mặc dù vậy.

Hơn hai mươi vạn tu sĩ tập kết vào trong tiên thành nho nhỏ này, cũng làm cho cả tòa tiên thành đủ náo nhiệt.

Đặc biệt là hôm nay là ngày phát quân lương.

Rất nhiều quân tốt cầm linh thạch tệ đi tới ngân hàng trung ương Trường Bình ở khu trung tâm Quan Hải Tiên Thành để đổi linh thạch.

Ngân hàng Trung ương Trường Bình có tổng cộng 16 cửa sổ làm việc.

Nhưng mấy vạn người chạy tới đổi linh thạch, xếp hàng dài trực tiếp làm cho cả đường phố đều trở nên nước chảy không thông.

Bên trong Ngân hàng Trung ương Trường Bình.

Trần Đạo Xuyên đi cùng Lôi Chấn, nhìn chăm chú vào quân tốt đến đổi linh thạch, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

- Lôi tướng quân, ngươi cảm thấy những quân tốt này có thể tiếp nhận linh thạch tệ do Quan Hải Tiên Thành ta phát hành sao?

Lôi Chấn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Mạt tướng không biết.

- Thiếu tộc trưởng nói giá trị của tiền tệ phụ thuộc vào hàng hóa, chỉ cần chúng ta phát hành linh thạch tệ có thể thực sự mua được đan dược, pháp khí, linh phù các loại hàng hóa, thì nó có giá trị không phải sao?

Nghe vậy, Lôi Chấn do dự nói:

- Giống như... Chiến công Càn Nguyên Kiếm Tông?

- so sánh rất gần, chỉ là vẫn khác chiến công Càn Nguyên Kiếm Tông.

Trần Đạo Xuyên trải qua gần một tháng đào tạo của Trần Đạo Huyền, gần như đã nhận thức sâu sắc nhất về bản chất của tiền tệ.

Sau khi được Trần Đạo Huyền kể lại, hắn mới hiểu sâu sắc rằng, sự phát triển công nghiệp của đảo Song Hồ không thể tách rời khỏi một loại tiền tệ hỗ trợ lưu thông đủ rộng.

Linh thạch tuy lưu thông đủ rộng, nhưng số lượng của nó không đủ.

Ít nhất là ở Quảng An phủ, nó không đủ số lượng.

......

Trong đám đông.

Niếp Trọng xếp hàng dài, mới khó khăn đến lượt hắn.

Chỉ thấy hắn nhìn nhân viên trong cửa sổ, lớn tiếng nói:

- Đổi cho ta năm trăm linh thạch.

Nói xong, đưa năm tờ linh thạch tệ một trăm nguyên tới.

- Ngươi xác định muốn dùng năm trăm nguyên linh thạch tệ đổi năm trăm linh thạch sao?

- Xác định, xác định, xin hãy nhanh lên.

Niếp Trọng thúc giục.

Xuyên thấu qua cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy linh thạch bên trong chồng chất thành núi, nếu không phải toàn bộ đại sảnh tản ra một cỗ uy áp tu sĩ Trúc Cơ như có như không.

Niếp Trọng thật sự có loại ý nghĩ bí quá hóa liều.

Đè xuống ý nghĩ muốn chết trong lòng, Niếp Trọng đang tươi cười đang chuẩn bị tiếp nhận năm trăm linh thạch.

Cửa sổ bên cạnh.

Một tu sĩ mập thở hồng hộc lấy ra một đống linh thạch từ trong túi trữ vật, không ngừng chất lên cửa quầy.

Niếp Trọng liếc mắt một cái, nhìn thấy ít nhất có mấy trăm linh thạch.

- Phiền toái giúp ta đổi tất cả linh thạch này thành linh thạch tệ, nhanh lên.

Tên tu sĩ mập kia vẻ mặt phiền não:

- Chưởng quầy trong mấy cửa hàng này ai nấy đều có bệnh đi, linh thạch tốt cũng không thu tất cả đều thu linh thạch tệ gì đó!

Rất nhanh.

Trong đội ngũ thỉnh thoảng có người lấy linh thạch từ trong túi trữ vật ra, đổi thành linh thạch tệ.

- Xin chào, xin hỏi còn muốn đổi linh thạch sao?

Nhân viên trong cửa sổ thấy Niếp Trọng không nói lời nào, hỏi đi hỏi lại.

- Chờ một chút.

Niếp Trọng do dự nói.

Nói xong, lấy năm trăm linh thạch tệ từ nhân viên ngân hàng trở về.

- Tiền giấy này, thật sự có thể tiêu xài?

Đi ra khỏi Ngân hàng Trung ương Trường Bình, Niếp Trọng mang theo vẻ mặt nghi hoặc.

Đi bộ đến trước một cửa hàng bán hạt giống.

Niếp Trọng dừng bước, đi vào cửa hàng.

- Chưởng quầy.

Niếp Trọng vừa mới tiến vào cửa hàng, liền hô to.

- Khách quý, không biết ngươi muốn mua gì?

Vừa bước vào cửa hàng, một lão giả gần sáu mươi tuổi, mặt đầy hồng quang nghênh đón:

- Cửa hàng của chúng ta có các loại hạt giống linh mễ, linh dược và nhiều loại hạt giống linh thực hiếm.

Nói xong.

Lão giả đưa tới một quả ngọc giản nói:

- Đây là đồ giám linh chủng hoàn chỉnh, trên đó có giới thiệu các loại linh chủng cùng giá cả, khách quý mời xem.

Niếp Trọng tiếp nhận ngọc giản lão giả đưa tới, thần thức chìm vào trong đó xem xét.

Một lúc lâu sau.

Niếp Trọng đem thần thức rời khỏi, nhíu mày nói:

- Chưởng quầy, trong đồ giám này của ngài, thế nào mà cái nào cũng ghi giá linh thạch tệ? Chẳng lẽ không thể dùng linh thạch mua sao?

- Khách quan thứ lỗi.

Lão giả cười, chắp tay:

- Căn cứ theo pháp lệnh Quan Hải Tiên Thành, từ hôm nay toàn thành sẽ thực hiện tiền tệ mới, cũng chính là linh thạch tệ. Nếu khách quan không có linh thạch tệ, có thể đi ngân hàng trung ương Trường Bình ở khu trung tâm, dùng linh thạch đổi lấy.

Niếp Trọng nghe vậy, lấy ra một tờ linh thạch tệ trăm đồng từ trong túi trữ vật ra, nói:

- Chưởng quầy, mời xem là loại tiền giấy này sao?

Thấy như vậy.

Lão giả nhận lấy linh thạch tệ từ trong tay Niếp Trọng.

Chỉ thấy hắn cầm lấy linh thạch tệ nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó cẩn thận quan sát hoa văn phía trên, cuối cùng dùng trong mũi ngửi ngửi, cuối cùng cười nói:

- Đúng là loại tiền tệ này.

- Chỉ cần một tờ tiền giấy này, trị giá một trăm viên linh thạch?

Niếp Trọng nghi hoặc nói.

- Giá trị bằng một trăm viên linh thạch hay không, không phải ngươi có thể cầm nó đi Ngân hàng Trung ương Trường Bình đổi linh thạch sao? Còn nghi ngờ gì nữa?