Trần Phong không làm ra vẻ khách sáo, tự nhiên cầm hai viên dị châu, thêm một cục đá đen tuyền.
Vốn còn muốn lấy nhiều hơn nữa, nhưng rặt cái, Tiêu Phong Trần phía sau vẫn liên tục ho khan, hắn càng lấy, ông càng ho lợi hại, sợ ông ho đến ruột gan phèo phổi đều ho ra ngoài, Trần Phong chỉ có thể dừng tay.
“Khụ khụ!”
Tiêu Phong Trần ho thêm hai tiếng, “Hiện tại vừa lòng rồi chứ?”
“Cũng tàm tạm!”
Trần Phong nhún vai, nghĩ thầm, lấy của thầy có từng đây đồ, so với tổn thất của em, vẫn chưa là cái gì đâu!
Nhưng đối phương là lão tiền bối, người ta đã xuống nước thế này rồi, vẫn nên cho chút mặt mũi, “Ngô Địch kia, nếu không phải cố tình đến tìm em gây chuyện, thì em cũng không thèm so đo với hắn".
Tiêu Phong Trần không nhiều lời, “Mùng 10 tháng sau, là kỷ niệm đám cưới vàng của bà Tiểu Uyển, lúc nãy nó có đến tìm ta đưa thiệp mời. Chắc trò gặp qua nó rồi chứ, tiểu cô nương nhà người ta tâm tính rất tốt, trò cũng nên chuẩn bị tinh thần, đừng để mất mặt!”
“Hửm?”
Trần Phong dừng một chút, “Vậy sao? Nhưng người ta lại không có cho em thiệp mà?”
“Hai nhà có quan hệ thông gia mật thiết, hôn ước định sẵn, không có khả năng không mời trò đâu. Đến lúc đó, kiểu gì Sở gia cũng sẽ phái người tới tìm, nhưng vấn đề ở chỗ, bọn họ không ít người đối với Quốc Trung xem thường...……”
Nghe Tiêu Phong Trần nhắc nhở, Trần Phong khẽ gật đầu, “Ai xem thường ai, còn chưa biết!”
“Cái tính tình này không khác gì mẹ trò, không dễ ăn a!” Tiêu Phong Trần ha ha cười.
Hai người ở văn phòng hiệu trưởng nói chuyện thật lâu, tóm lại, quá trình còn xem như vui vẻ.
……
——
Về đến nhà, quả nhiên, chú ba nói Thục gia đã cho người tới, đưa thiệp mời, hơn nữa chỉ tên nói họ muốn cho Trần Phong đi trước.
Từ giờ đến mùng 10 tháng sau còn gần nửa tháng, Trần Phong không vội, dù sao chú ba đã nói, mấy cái quà cáp gì đó, chú sẽ chuẩn bị thật tốt, nhất định không để hắn mất mặt với người ta.
Trần Quốc Hoa nói đùa, rằng người Trần gia trời sinh bụng dạ không tốt, chỉ có thể ăn nhờ cơm dẻo. Tấm gương đầu tiên là lão ba hắn, ăn nhờ Sở gia, nhưng không được may mắn lắm. Hiện tại đến lượt Trần Phong, nếu đem chén cơm Thục gia này giữ được, vậy hoàn mỹ.
……
Nằm trên giường, trong đầu hiện lên hình ảnh thướt tha xinh đẹp của Thục Tiểu Uyển, còn có bóng lưng đứng ra bảo vệ hắn. Trong lòng bỗng nổi lên trận ấm áp lạ thường. Lại nghĩ đến bản thân lúc cùng Ngô Địch đối chiến, ầy thật là.
Hẳn là không tệ lắm? Không bị mất điểm đúng không?.
……
“Vật phẩm: Đá trong lòng Trái Đất!”
“Tóm tắt: Sản sinh sâu trong lòng đất, ẩn chứa lực lượng hệ thổ vô cùng lớn. là một loại đá hiếm, dùng cho luyện chế pháp bảo thổ hệ ……”
“Giám định giá trị: 250000 Luận Đàn Tệ!”
……
Từ chỗ hiệu trưởng lấy được mấy cái bảo vật lạ kỳ, Trần Phong liền dùng diễn đàn giám định, thì ra đúng là vật hiếm, giá thành cũng khá cao.
Lần này cùng Ngô Địch đại chiến, lãng phí một kiện Thủy Long phù tam giai, lòng Trần Phong có chút đau.
Thủ Long phù Tam giai, Thương thành giá 100000 Luận Đàn Tệ!
Đã vậy còn là Ngao Tô Nhi đưa cho, giá trị không thể dùng Luận Đàn Tệ tới cân nhắc.
Nhưng 250000 Luận Đàn Tệ... thôi, coi như an ủi phần nào.
Thêm hai viên dị châu, một viên Địa giai dị thú Băng Nguyên Lang, Tiêu Phong Trần đặt trong phòng làm điều hòa đa năng; một viên khác là Địa giai dị thú Vô Trần Hồ bị ông đem trở thành một cái máy hút bụi miễn phí.
Dị châu đều giữ lại dị năng dị thú lúc sinh thời, Vô Trần Hồ dị năng có thể làm sạch chỗ ở, Băng Nguyên Lang dị châu cũng là như vậy.
Không thể không nói, hiệu trưởng là người rất biết hưởng thụ nha.
Giám định giá cả hai hạt châu đều không cao lắm, một viên 50000 Luận Đàn Tệ, cho nên Trần Phong cũng lười bán, tùy tiện đem bày trí trong phòng.
Ngược lại viên đá màu đen kia, rất có giá trị, vì Trần Phong ngại phiền toái, không có đi diễn đàn giao dịch, trực tiếp để Thương thành thu về, tuy rằng so với giá gốc thấp hơn một chút, nhưng cũng 240000.
……
“Bạn của bạn, Ngao Tô Nhi đã lĩnh bao lì xì!”
Một thanh âm nhắc nhở vang lên trong đầu Trần Phong, hắn có chút giật mình, mở ra giao diện đối thoại cùng Ngao Tô Nhi.
Quả nhiên, 20.000 lì xì, đã bị lĩnh về!
“Ngươi như thế nào có nhiều Luận Đàn Tệ như vậy?”
Rất nhanh, Ngao Tô Nhi gửi qua tin nhắn.
“Kiếm được!”
Trần Phong khóe miệng hơi cong, nhắn lại hai chữ, trong khoảng thời gian này, hắn kiếm được không ít đâu!
“Vậy ta đành nhận trước, cảm ơn ngươi chúc phúc, ngươi cũng cố lên!” Ngao Tô Nhi nhanh chóng trả lời Trần Phong.
Hai người nói chuyện chốc lát, Ngao Tô Nhi liền offline, nàng mới vừa đột phá Nguyên Anh cảnh giới, Long Vương làm cho nàng làm lễ chúc mừng, thời gian này khá bận rộn đi!
Ngao Tô Nhi nhận bao lì xì, Trần Phong cũng không cảm thấy đau lòng, dù sao Ngao Tô Nhi trợ giúp mình rất nhiều, vốn dĩ đây chính là thành tâm cho nàng.
Trần Phong nhưng không giống Minh Vân Khôn, tặng lì xì đều phải chơi kịch bản.
Nhưng nếu Ngao Tô Nhi nhận bao lì xì của mình, vậy Minh Vân Khôn?
Minh Vân Khôn cho Ngao Tô Nhi tận 10 triệu, không phải nàng cũng nhận đi!
“Xong rồi!”
Không đợi Trần Phong đi tìm Minh Vân Khôn, Minh Vân Khôn đã hiện hồn khóc lóc gửi tin nhắn cho hắn.
Căn bản không cần hỏi, Trần Phong cũng biết chuyện gì xảy ra!
“Làm sao vậy Khôn thiếu?” Trần Phong biết rõ còn cố hỏi một câu.
Tin nhắn vừa gửi đi, Minh Vân Khôn đã gọi lại video!
Nhận được video, vẫn văn phòng đó, nhưng Minh Vân Khôn không còn thái độ khoe khoang như trước, vẻ mặt khóc tang thảm không đỡ nổi.
“Xong rồi Phong thiếu, Ngao Tô Nhi có nhận lì xì của ngươi không?” Minh Vân Khôn lập tức hỏi.
Trần Phong ra vẻ bình tĩnh, “Nhận nha, vừa nãy còn nói chuyện đó!”
“Nàng cũng nhận của ta a, trứng thối, 10 triệu của taaaaa!” Minh Vân Khôn phát ra một tiếng kêu rên!
Đây vốn là chuyện buồn thực sự, nhưng rơi vào trong mắt Trần Phong, lại là nhịn không được có chút buồn cười!
“Khôn thiếu, ngươi tài đại khí thô, chẳng lẽ đi để ý râu ria tiểu tiết này? 10 triệu mà thôi? Đối với ngươi mà nói, còn không đáng gì a?” Trần Phong nói một câu, nghe kiểu gì cũng cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.
Minh Vân Khôn trực tiếp ném qua ánh mắt xem thường, “Đừng có nói mát, vì 10 triệu này, ta trừ bỏ tự xuất tiền túi ra, còn tham ô minh một ít từ ngân hàng một, tiền kia dùng để Minh Vương tu sửa lại đại điện, tháng sau phải dùng đến rồi aaaa, vốn dĩ ta chỉ giả phú hào hơn người khác, sau đó lại lấy về, hiện tại như thế nào lấy?”
Trần Phong cạn lời, “Ngươi tham ô bao nhiêu?”
“1 Luận Đàn Tệ bằng 10 minh tệ, bản thân ta bỏ ra 5 triệu, còn 5 triệu đều là tham ô!” Minh Vân Khôn nói.
Trần Phong dở khóc dở cười, 5 triệu Luận Đàn Tệ, không phải tham ô 50 triệu minh tệ, tên này gan đủ lớn a, vì cái danh, câng thiết sao?
“Làm sao bây giờ, Phong thiếu, ta nhất định sẽ bị ba đánh chết!” Minh Vân Khôn ôm ngực, biểu tình như sắp tận thế, không biết thật hay đang giả.