Chương 49: Thủy Long

“Quỳ xuống cầu xin tôi thương xót, tôi sẽ suy xét tha cho cậu!”

Ngô Địch lạnh lùng nhìn Trần Phong, giống như nhìn một con kiến, khinh thường tồn tại.

Nói thật, ngay từ đầu, Trần Phong đúng là bị hoảng sợ, nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn phát hiện ra có chút không đúng lắm.

Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời mây tận thế kia, Trần Phong hít sâu, “Năng lực lôi hệ dị năng mạnh mẽ như vậy, nhưng không hề có chút thuộc tính sét nào bên trong? ……”

“Miệng cọp gan thỏ, hư trương thanh thế, Ngô Địch, anh dọa được người khác, nhưng dọa không được tôi!”

Mây đen cuồn cuộn, ngưng tụ lại nhưng như cũ, chậm chạp không đánh xuống, Trần Phong đã nghi ngờ rồi. Bản thân hiện tại đã Trúc Cơ kỳ, tuy rằng đối với năng lượng nguyên tố cảm ứng không mãnh liệt bằng dị năng giả, tuy nhiên, với động thái lớn như vậy của Ngô Địch, không thể không cảm nhận được.

Giờ phút này trên không gian hẳn năng lượng sét phải vô cùng dày đặc mới đúng, đáng tiếc, Trần Phong một chút cũng cảm nhận không được.

Hơn nữa, theo lẽ thường, mây đen đầy trời, sấm sét đánh từng hồi, còn đi kèm mưa gió. Bây giờ, mưa không nổi cũng thôi đi, đến gió cũng đều không xuất hiện, trời tối sầm sì, mà không khí ngược lại nóng bức.

Giống như ảo cảnh!

Đương nhiên, ảo cảnh này thoạt nhìn thực thấp kém, chân chính cường đại ảo cảnh, sẽ làm người ta nhập chung làm một, ngũ cảm sáu thức đều bị đánh lừa.

Đối phó Trần Phong, cần gì dùng thanh thế như vậy? Nơi này lớn như vậy, hắn cư nhiên dám dụng phương pháp này, không sợ ngộ thương người khác?

Có lẽ, Ngô Địch căn bản không muốn động thủ!

Hơn hai mươi tuổi Dị vương, nghĩ lại không tin được, lòng nghi ngờ của Trần Phong ngày càng nặng.

“Nói cái gì?” Ngô Địch mặt đen cực điểm.

“Tôi nói, tôi cá là anh có vỏ không có ruột!"

Trần Phong khóe miệng hơi cong cong, Ngô Địch vẫn luôn cùng hắn nói chuyện, ngôn ngữ uy hiếp hắn, lại không có thực tế hành động, điểm này, liền càng làm cho Trần Phong khẳng định.

Tuy rằng Trần Phong không biết Ngô Địch muốn làm gì, nhưng hắn có thể đảm bảo thằng nhãi này tuyệt đối không có khả năng là Dị vương cảnh.

“Nghi ngờ cường giả, hừ, tìm chết!”

Ngô địch tràn đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi, “Cậu nghĩ tôi không dám xuống tay?”

“Lỗ hổng quá nhiều, một năm trước, anh cũng là như vậy hù dọa Triệu Lượng đi?”

Trần Phong lễ phép buông tay, “bạn học Ngô Địch, thỉnh bắt đầu biểu diễn!”

“Ầm ầm ầm!”

Ngô địch phẫn nộ, bầu trời sấm sét càng thêm khủng bố, rít gào, sấm chớp đan xen, mây bay rống giận, dường như chỉ chờ hắn ra hiệu, là có thể lập tức rơi xuống, phá hủy hết thảy.

Trần Phong có phòng bị, nhưng hiển nhiên không sợ!

“Hừ, cậu cho rằng tôi là tên ngốc? Trong mắt tôi, cậu chỉ như một con bò sát nhỏ, đánh lên người cậu, không bị chết cũng bị thương đến sống giở chết giở, nơi này là Thục Đô học viện, tôi đi được sao?"

Ngô địch đột nhiên hừ lạnh.

“Dị vương cường giả, sao lại giống anh lo trước lo sau?”

Trần Phong lập tức vui vẻ, nhịn không được trào phúng một câu.

“Hừ, tôi sẽ không bị vài lời khiêu khích của cậu mà làm càn, cậu tiếp tục như vậy, không nhận được kết quả tốt đâu!"

Ngô Địch hừ một tiếng, ngay sau đó bàn tay vung lên, trong khoảnh khắc, sương mù tản ra, sấm sét hóa hư không, giống như đoàn dã thú trôi đi.

Ánh mặt trời vẫn rực rỡ, rừng cây lặng gió, người vây xem như cũ đứng im, không khí nóng nực không thay đổi.

Trần Phong mặt đầy hắc tuyến, “Anh đây là có ý gì? Chẳng lẽ Lôi Công Điện Mẫu không ở nhà sao? Hôm nay chính anh là người gọi tôi tới, không phải muốn trước mặt mọi người giáo huấn tôi sao? Sao bây giờ lại dừng lại, chẳng lẽ do tôi chọc thủng bộ mặt thật của anh, nên giả vờ không nổi nữa?”

Giả vờ?

Chung quanh tiếng nghị luận to nhỏ của mọi người vang lên, nghe lời này của Trần Phong, rõ ràng đang ám chỉ năng lực của Ngô Địch tất cả đều hư cấu?

Không nha, mọi chuyện xảy ra rành rành trước mắt, khủng bố khiếp sợ như vậy, sao có thể là giả?

Đặc biệt mấy fans não tàn kia, càng không thể tin tưởng lời Trần Phong nói, đối với họ, Trần Phong hoàn toàn đang vũ nhục thần tượng trong lòng.

Thần tượng của bọn họ ưu tú biết bao nhiêu, hoàn mỹ đến thế nào, còn vô cùng nỗ lực, Trần Phong này cư nhiên dám chửi bới hắn, quả thực không thể tha thứ.

Vì thế, một đám nữ sinh không làm gì khác, chỉ một mực hò hét bên cạnh, làm Ngô địch cho Trần Phong biết thế nào là mặt mũi, làm tên không biết điều đó nằm rạp dưới đất xin thua.

Trần Phong cười đắc ý nhìn Ngô Địch, tên này hiện tại chỉ sợ là bị những fans não tàn đó lấy đá đập chân đi, nếu không hạ mình, Ngô Địch sợ là lui được..

“Lôi thuật uy lực quá lớn, sợ ngộ thương mọi người thôi!”

Ngô Địch hiên ngang lẫm liệt, cho Trần Phong cái lý do không thể phản bác.

“Trần Phong, cậu tốt nhất nên thành khẩn một chút!”

“Hử?”

“Kẹp chân chặt chút, không chút nữa tiểu ra quần tôi không chịu trách nhiệm đâu!”

Ngô Địch ném ra một câu, ngay sau đó lại hướng không trung giơ tay.

Nháy mắt, vô số kiếm khí hội tụ, rậm rạp đầy trời.

Mọi người lại lần nữa kinh ngạc đến ngây người.

“Giết!”

Khẽ quát lên một tiếng, Ngô Địch vung tay chỉ Trần Phong, kiếm khí chi chít, tựa như bị lôi kéo, tụ thành một dòng sông kiếm dài, điên cuồng bay về phía Trần Phong trút xuống!

Quá khủng bố!

Nếu đổi người khác, đứng trước đầu ngọn sóng như vậy, khẳng định đã tiểu ra quần từ lâu rồi.

Vạn kiếm xuyên tim, đây là muốn đem người xuyên thành lỗ hổng sao?

Rừng cây bên cạnh, Thục Tiểu Uyển thấy một màn như vậy, cũng biến sắc, theo bản năng muốn ra tay, nhưng lại bị lão thái bà bên cạnh bắt được.

“Tiêu gia gia?”

Thục Tiểu Uyển nhìn về phía lão giả đứng bên cạnh, muốn lão giả ra tay ngăn hai người so đấu.

Lão giả nhẹ nhàng vuốt râu, cũng không đáp lại.

……

Lại nói Trần Phong, mắt vẫn trân trân nhìn cơn mưa kiếm đầy trời trút xuống, vạn kiếm quy tông ư?

Thật ra mà nói, bản thân Trần Phong rõ ràng cảm thấy đó là giả, nhưng trong lòng vẫn kìm không được phát lạnh, hắn làm ra động tác gì thêm, mặc cho kiếm vũ kia bay vào người.

Cái gọi là giả như thật, thật cũng như giả, thật thật giả giả, Ngô Địch có bao nhiêu mạnh, Trần Phong không biết, chẳng may bên trong ảo cảnh kiếm vũ kia tiềm ẩn thêm mấy cây kiếm thật, vậy không phải xong đời hắn sao?

Cho nên, Trần Phong vẫn luôn cẩn thận, hắn có thể trở thành học dưới quyền hiệu trưởng, chắc chắn phải có khả năng đặc biệt.

Lúc này, Trần Phong không dám lơ là, mắt thấy kiếm vũ đánh tới, một đạo ngọc sắc phù chú xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Vèo!

Dưới sự chú ý của mọi người, Trần Phong không những không trốn, ngược lại còn trực tiếp bay lên trời, đứng trên đó.

“Sắc lệnh, thuỷ thần mượn pháp!”

Trần Phong vẻ mặt ngưng trọng, phù chú ném lên không trung nhanh chóng tạo thành thủ ấn, một tia tiên khí trong cơ thể hóa thành pháp lực, trực tiếp nhốt ngọc phù bên trong.

Phanh!

Ngọc phù nháy mắt vỡ nát, phạm vi hơn mười dặm, năng lượng Thủy hệ nguyên tố bị rút cạn, tạo thành con rồng nước khổng lồ, móng vuốt sắc nhọn, xoay tròn quanh thân Trần Phong.

Mọi người đều bị một màn này làm cho sợ ngây người, đặc biệt là những Thủy hệ dị năng giả, cảm giác dị thường rõ ràng.

“Gàooooo!”

Trần Phong thủ xong ấn quyết, hướng về Ngô Địch phóng tay, rồng nước phát ra gầm giận dữ, giương nanh múa vuốt hướng về Ngô địch nhào tới.

Thanh thế cực lớn, khủng bố mãnh liệt, một tiếng gầm như chân long giáng thế, mọi người vây xem đều bị chế trụ, huyết mạch áp chế, một số người tâm không vững còn bị run rẩy theo.