Chương 47: Sấm sét giáng xuống!!!

Nháy mắt không khí như bị nổ tung, đặc biệt là nhóm nữ sinh kia, như ong vỡ tổ, trong miệng kêu tên Ngô địch, còn tay không ngừng viết tên hắn lên thẻ bài, bảng hiệu để giơ lên.

Một số khác rụt rè hơn, chỉ đứng im một chỗ kích động mặt đỏ tai hồng.

Ngược lại đám nữ sinh, đồng loạt nam sinh đều một dạng thái độ ganh tị, hận nghiến răng. Chỉ thiếu nước bước lên đem cái tên nam thần kia đạp xuống đánh cho mấy trận bõ tâm gan.

Vì cái gì? Vì cái gì hắn có thể ưu tú như vậy?

Câu hỏi này cơ hồ đều là tiếng lòng bọn họ, chính hắn, chính cái tên nam thần chết tiệt Ngô Địch, làm nữ sinh học viện đã ít, nay còn không tìm được ai làm người yêu.

Nhưng nào có biện pháp, người ta chính là ưu tú như vậy, không phục thì như thế nào, dám đi lên cùng người ta đánh một trận nói phải trái sao?

Giờ này khắc này, tất cả nam sinh ở đây đều thầm lặng hướng về phía Trần Phong, thậm chí còn âm thầm cầu nguyện cho hắn có thể xoay chuyển tình thế, hung hăng đập Ngô Địch mặt mũi không còn mới cam tâm.

Có thể sao? Hắn có cái bản lĩnh kia sao?

Đó chính là Ngô Địch a, Thục đại thần thoại!

Hắn mặc một thân quần áo trắng, phía trên thêu chỉ vàng hoa văn hình rồng uốn lượn, bên eo là đeo thắt lưng làm từ da mãng xà cũng đều màu trắng phô trương, trong tay cầm chiếc quạt xếp phe phẩy. Trên quạt vẽ bức tranh núi sông hùng vĩ, đề lên câu thơ "Thủy mặc sơn thủy", thật hay, vừa thấy đã biết bút tích danh nhân. Phiêu diêu nhẹ nhàng, phóng khoáng tiêu sái.

Áo này, quần này, khẳng định giá trị xa xỉ.

Tóc cắt ngắn, tinh thần phấn chấn, dáng người cao gầy, mày kiếm mắt tinh!

Cả người có một cổ khí chất khó có thể hình dung, phảng phất mọi thứ trên thế gian này giống như hạt cát hạt bụi, mặc kệ là ai, hắn cũng không để vào mắt.

Khó trách hấp dẫn được nhiều nữ sinh điên cuồng như vậy, lớn lên đích xác không tồi, thực lực mạnh mẽ cao cường, làm gì có cô gái nào có thể cưỡng lại hình mẫu lí tưởng đó?

Lúc này Trần Phong thật muốn đem gương ra soi xét lại bản thân, hắn rốt cuộc so với cái tên nam thần này chênh lệch bao nhiêu a? Đối phương đẹp trai, không thành vấn đề, hắn cũng rất đẹp trai mà, như vậy tóm lại do đâu!

Dựa vào cái gì thằng nhãi này có thể được nhiều nữ vây quanh đến thế?

“Cậu chính là Trần Phong?”

Ngô Địch đến giữa sân, nữ phóng viên lúc nãy còn muốn lôi lôi kéo kéo Trần Phong bây giờ lại ngoan ngoãn lùi về sau, đứng sang một bên.

Trần Phong trên dưới đánh giá Ngô Địch vài lần, nói thật, cá nhân hắn thấy, luận về diện mạo, nếu mình 10 điểm, thì Ngô Địch ít nhất cũng cũng được chín điểm!

Trên mặt hẳn chát lên một tầng phấn, làn da nhìn qua cũng trắng bệch, nghiễm nhiên chính là một cái tiểu thịt tươi.

“Anh là Ngô địch?” Trần Phong hỏi lại.

Ngô Địch thu hồi quạt xếp, khoanh tay phía sau, dùng một loại ánh mắt coi thường nhìn Trần Phong, “Thực lực không thấy được bao nhiêu, mặt mũi nhưng thật ra không nhỏ, tối hôm qua kêu cậu tới, cậu vì cái gì không tới?”

Ngôn ngữ chi gian, ý tứ vài phần trách cứ!

Trần Phong nghe vậy, không mấy vui vẻ, “Tôi và anh không định không hẹn trước, đã vậy tôi còn không biết anh là ai. Tự nhiên có người từ đâu đến nói với tôi, có người muốn gặp, nếu là anh, anh có đi không? Mà đơn giản bởi vì tôi không thích, nên không tới, chứ cũng chẳng có lí do nào cả!”

Ngô Địch nghe vậy, khẽ cau mày, “Hừm, cậu là người duy nhất dám can đảm dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi, nghe nói cậu đã đánh bại Tứ đại Hắc Kim Triệu Lượng? Sẽ không phải vì thế mà cậu cho rằng, tên đó đại biểu toàn bộ Thục Đô học viện đấy chứ, đánh thắng tên đó là có thể ở Thục Đô học viện đi ngang?”

“Ô hay, tôi có nói thế à?”

Trần Phong nhịn không được cười khẽ, trên dưới liếc mắt nhìn Ngô địch một cái, “Chúng ta trước nay không oán, gần đây cũng không gây thù, thậm chí tên anh là gì tôi đều không biết, anh hai lần đến tìm tôi, đến tột cùng là vì chuyện gì?”

Trưa nay cơm còn chưa được ăn, nơi này lại náo nhiệt như vậy, thế nhưng Trần Phong cũng không muốn ở lại lãng phí thời gian.

“Đúng là trước nay không oán, nhưng gần đây lại chưa chắc không thù!” Ngô Địch nhàn nhạt nhìn Trần Phong, trong tay quạt xếp nhẹ nhàng vung, phụt một tiếng, tiêu sái mở ra, “Biết Tiết Tiến chứ?”

Tiết Tiến?

Trần Phong vừa nghe tên này, tức khắc liền hiểu ra, “Thì ra là thế, là Tiết Tiến bảo anh tìm tôi gây phiền toái?”

Lúc đầu Tiết Minh, đến sau lại Tiết Tiến, còn thêm chuyện quán lẩu đêm qua bị mình hành chết Tiết Thành Trung, cái này Tiết gia xem ra là cùng mình dấy lên mâu thuẫn a.

“Không phải, không phải!”

Ngô Địch nhẹ nhàng vung vung quạt xếp, “Hầy, nói sai rồi, không phải bảo tôi, mà là cầu tôi!”

A!

Người này, rất cao ngạo!

Ngô địch nói tiếp, “Tôi không biết Tiết Tiến cùng cậu có mâu thuẫn gì, cũng không muốn quan tâm, chỉ biết, Tiết Tiến bỏ ra số tiền lớn đến cầu tôi, tốt nhất làm cậu về sau ở trường học không dám ngẩng đầu, tôi có thể không cho Tiết Tiến mặt mũi, nhưng không thể không trả tiền mặt mũi, đặc biệt là rất nhiều rất nhiều tiền!”

Trần Phong nghe xong, thiếu chút nữa phun ra, thằng nhãi này thì ra là do Tiết Tiến chi tiền mời đến.

Cái gọi là Thục đại thần, cũng bị tiền thao túng, chuyện này không khỏi quá khôi hài đi.

Mấu chốt ở chỗ, hắn thế nhưng cứ thế nói huỵch toẹt ra như vậy, một chút không cảm thấy mất mặt, thật sự đổi mới tam quan của Trần Phong.

“Anh nói với tôi mấy chuyện này làm gì? Chẳng lẽ muốn cho tôi ra giá nhiều hơn?” Trần Phong hỏi lại.

Nếu do Tiết Tiến mời đến, Ngô Địch không lý do cùng Trần Phong nói nhiều như vậy, trực tiếp đánh là được!

“Thông minh!”

Ngô Địch một chút cũng không phủ nhận, “Cái gọi của đi thay người, lấy tiền cửa người, giúp người giải đi tai họa chính là ý này. nếu cậu có thể giao giá càng cao, tôi có thể làm người trung gian, cho các người tự mình giảng hòa, đương nhiên, nếu cậu không nổi, vậy tôi đây chỉ có thể……”

Nói đến đây, Ngô Địch tạm dừng, quạt xếp thu lại, ánh mắt trở lên sắc bén,vẻ mặt lạnh đi, không cần nói cũng biết đó là ý gì!

Không nhận thị phi chỉ nhận tiền, đây là Thục đại đệ nhất cao thủ nha! Trần Phong buồn cười.

“Tiết Tiến cho anh bao nhiêu?” Trần Phong tò mò.

“100.000!” Ngô Địch vô cùng dứt khoát.

“A!” Trần Phong cười, “Ra là mời đại thần động thủ, chỉ cần 100.000?”

“Này cũng không phải!”

Ngô địch tiêu sái vẫy vẫy tay, “Là cậu chỉ trị giá mười vạn!”

Lời này thật gây tổn thương người khác nha!

Trần Phong da mặt run lên, nhưng ngay sau đó lập tức cười lớn, “Ồ ồ, thế mà tôi còn có thể giá trị 100.000, vậy hiện tại anh muốn bao nhiêu?”

“100.000!”

“Thấp!”

“Thấp? Không thấp, anh cũng chỉ giá trị từng đó thôi!”

“Ý tôi, cậu ra giá thấp!”

Trần Phong quơ quơ ngón trỏ, “Nghe nói anh đã đạt tới Dị vương cảnh, nhưng xem chừng, nói quá đi, Dị vương cảnh tồn tại, không có khả năng chỉ vì 100.000, mà cam tâm bị kẻ yếu sử dụng, cho nên tôi đoán, anh cùng lắm chỉ được cái hư danh!”

Nghe được lời này, Ngô địch sắc mặt nháy mắt thay đổi, dương như lòng tự trọng yếu ớt đã chịu chà đạp cực lớn.

“Hư danh? Buồn cười!”

Ngô địch hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tại chỗ giơ lên một ngón tay, chỉ hướng không trung!

“Ầm ầm ầm!”

Một tiếng sấm rền vang!

Hiện trường mọi người cả kinh cổ co rụt lại.

Ngẩng đầu nhìn lên không trung, bầu trời mới vừa nãy còn quang đãng không một bóng mây, ánh mặt trời chói chang chiếu vào đầu, bây giờ nháy mắt đã nổi lôi vân cuồn cuộn, một mảnh đen kịt!

Bầu trời tinh khiết như bị vẩy mực, mây đen vô tận từ thập phương tám hướng thi nhau tụ lại, dày đặc tựa đáy nồi, chưa đầy nửa hơi, ngày biến thành đêm.

Sấm sét giáng xuống.

Những tia sét nối tiếp nhau thi nhau giáng xuống đất, giống như xiềng xích của Tử thần, xuyên qua tầng mây. Tận thế. Rung động lòng người.