Chương 36: Nam thần?

Tiết Minh bên cạnh hừ một tiếng, hiển nhiên rất buồn bực.

Tiết Tiến khẽ lắc đầu, con ngươi hiện lên một tia lạnh lùng, “Yên tâm, chúng ta không cần thu thập hắn, tự sẽ có người thu thập hộ.”

“Ai?”

Triệu Lượng quay đầu nhìn về phía Tiết Tiến.

Tiết Tiến nhún vai, “Thằng nhãi này vừa nhập học đã kiêu ngạo như vậy, trường chúng ta người tài giỏi hơn hắn không thiếu, kiểu gì cũng có người xử lý.”

Nghe được lời này, Triệu Lượng mắt trợn trắng, “Thế thì cùng chúng ta có cọng lông gì quan hệ?”

“Các người không phải muốn cho thằng nhãi kia một bài học xả giận sao? Ai động thủ mà chẳng giống nhau?” Tiết Tiến phất tay tay.

“Nhưng rõ là không giống.”

Tiết Minh trực tiếp cắt ngang lời Tiết Tiến, “Anh, mục đích của chúng ta là báo thù, nếu không tự mình báo, vậy còn gọi gì là báo thù nữa? Người khác tìm hắn hay không đấy là chuyện của họ, trừ phi ta tự tìm người xử lý thay, bằng không làm gì còn cảm giác thành tựu?”

Tiết Tiến hơi hơi nhíu mày, “Vậy muốn tìm ai?”

Tiết Minh nhìn về phía Triệu Lượng, Triệu Lượng có chút nghẹn lời, không biết nên nói hay không. Tuy rằng gã cũng coi là một cái nhân vật trong trường, nhưng vấn đề ở chỗ quan hệ gã với đồng học không mấy tốt đẹp, bây giờ kêu gã ra mặt, nhất thời không nhớ nổi ai. Hơn nữa sự việc hôm nay mọi người chê cười gã còn chưa đủ đâu.

Tiết Tiến hơi xoa cằm, “Tôi thế nhưng thật ra nghĩ tới một người.”

“Ai?”

Tiết Minh cùng Triệu Lượng đều hướng Tiết tiến nhìn qua.

“Ngô Địch!”

Tiết Tiến khóe miệng khẽ cong lên, chậm rãi nhả ra hai chữ.

“Ngô Địch? Là Ngô Địch đó?”

Hai chữ, lực sát thương vô cùng lớn, Triệu Lượng sắc mặt tái mét, may mà gã đang ngồi trên ghế, nếu không chỉ sợ ngã ngồi xuống đất mất rồi.

Tiết Minh có chút ngoài ý muốn, hắn không biết Triệu lượng đang sợ cái gì, ở Thục Đô học viện, có ai có thể đem Triệu lượng Hắc Kim hù dọa thành dạng này?

“Anh, Ngô Địch rất lợi hại sao?” Tiết Minh hỏi.

Hắn là tân sinh, đối tình huống bên trong học viện, chưa am hiểu lắm.

“Lợi hại?”

Tiết Tiến cười lạnh, “Hai chữ dùng trên người tên đó, hoàn toàn là vũ nhục, Ngô Địch thuộc Nhị đại Long ban chúng ta, phải nói truyền thuyết học viện Thục Đô ……”

Tiết Minh giật mình, hắn biết rất rõ vị anh họ này của mình, từ nhỏ đến lớn đều rất tự phụ, chưa từng một lần nghe anh ta khen ai bao giờ.

“Sức mạnh của tên đó giống như cái tên ba mẹ đặt cho vậy, Ngô Địch, sức mạnh vô địch, sâu không lường được, toàn bộ học viện Thục Đô chỉ có duy nhất mình tên đó được miễn phí 100% học phí, đến kiểm tra cũng được miễn. Đã vậy, hiệu trưởng còn tự mình thu, tự mình dạy dỗ, có tin đồn Ngô Địch đã đạt cảnh giới Đại tông sư, thậm chí, thậm chí hơn thế……”

“Không phải chứ? Mạnh hơn Đại tông sư? Vậy chẳng phải là Dị vương cảnh sao? Sao có thể?”

Tiết Minh rõ ràng không chấp nhận được, thậm chí cảm giác có chút buồn cười.

“Cậu đừng nên phủ nhận vội, ban đầu, tôi cũng nghĩ y hệt vậy, nhưng đến khi cùng hắn giao thủ, hoàn toàn mọi ý niệm lúc đầu đều bị đạp đổ .”

Bấy giờ, Triệu Lượng đột nhiên mở miệng, trên mặt mang theo sợ hãi, như cảnh tượng lần nữa lặp lại, môi đều run run.

Tiết Minh sâu xa nhìn Triệu lượng, chờ gã kể lại.

“Năm trước lúc Ngô Địch mới vừa nhập học, tôi nghe nhiều người đều thổi phồng tên tuổi hắn, nào là mạnh ra sao, nào là thâm sâu cỡ nào, vừa vào đã được hiệu trưởng thu về dạy bảo dưới tay, đặc biệt tên đó còn có rất nhiều fans nữ, thế nên trong lòng tôi vô cùng khó chịu, nghĩ là làm, lập tức đi tìm hắn gây sự.”

“Bọn tôi hẹn nhau 12h giờ đêm ra sau núi tỉ thí, khi đó bản thân tôi cũng đã 5 sao Tông Sư cảnh giới, nghĩ thầm bắt lấy một tên nhãi loi nhoi có chút danh tiếng là hoàn toàn không vấn đề, sức mạnh một đấm lên tới 50.000kg, cahwngr lẽ không bổ đầu tên đó ra được?……”

“Chính là, trăm triệu lần không nghĩ tới, tên kia thật sự quá khủng bố, cư nhiên một lần gọi tới hàng ngàn viên thiên thạch trong bán kính mười mấy mét, cậu không hiểu được cái cảm giác tận mắt mình nhìn thấy hàng ngàn hàng ngàn viên thiên thạch liên tiếp bổ nhào đến người mình đâu”

……

Tiết Minh nghe đến trợn mắt há mồm, “Lượng ca, tôi tuy là đọc ít sách thật, nhưng anh cũng đừng vì thế mà gạt tôi nha, cái chuyện anh kể chẳng phải quá kỳ ảo rồi sao? Anh xác định không phải ảo giác?”

Tùy tay đưa tới thiên thạch, này yêu cầu sức mạnh lớn cỡ nào?

Phải biết rằng, thiên thạch đều trôi nổi ở bên trong vũ trụ, không nói đến khoảng cách xa như vậy, như thế nào dễ dàng muốn gọi tới là gọi, lại còn nháy mắt triệu số lượng lớn đánh trúng mục tiêu?

Đây là việc dị năng có thể đảm đương sao?

Tiết Minh đánh chết cũng không chịu tin, cho dù trên đời này có tồn tại người mạnh như thế, cũng tuyệt đối không có khả năng cùng lứa tuổi bọn họ, càng không có khả năng xuất hiện bên cạnh, bởi vì điều này quá không chân thực, quá không khoa học.

“Trên thế giới này điều không thể tưởng tượng thực sự quá nhiều!” Tiết Tiến lắc đầu, “Lúc đó anh cũng tận mắt nhìn thấy thiên thạch rơi xuống, nếu không phải Ngô địch kịp thời thu tay lại, chỉ sợ đã rất nhiều người chết hoặc bị thương nặng!”

Tiết Minh da mặt hơi run rẩy, nhìn hai người này kẻ xướng người hoạ, rõ ràng không phải cố ý tâng bốc.

Bất quá, hắn vẫn khó có thể tưởng tượng, đó là sức mạnh thế nào, thiên thạch to như vậy, từ trên cao rơi xuống, còn có thể thu tay?

“Nữ thần lòng tôi lúc ấy cũng ở đó, vậy mà mẹ nó lão tử lúc ấy cư nhiên tiểu ra quần!”

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hồi tưởng xong, Triệu Lượng lòng còn sợ hãi.

Tiết Minh da mặt run run, cho Triệu lượng ánh mắt đồng tình, hắn không cách nào tưởng tượng ra cảnh tượng kia, khẳng định rất xấu hổ!

Triệu Lượng không muốn tiếp tục vấn đề này, từ trên mặt đất đứng lên, kinh ngạc nhìn Tiết Tiến, “Cậu có cách làm Ngô địch ra tay?”

Nên biết rằng, học sinh dưới lòng bàn tay hiệu trưởng, chân chính thiên chi kiêu tử, căn bản cùng bọn họ không phải cùng đẳng cấp, Triệu Lượng không cảm thấy Tiết Tiến có cách gì để kêu gọi được Ngô địch.

Tiết Tiến khóe miệng cong lên, “Người khác ta không dám chắc, nhưng nếu muốn Ngô địch ra tay, đơn giản, tên kia là cái tham tiền, chỉ cần chúng ta ra giá, làm hắn giúp chúng ta giáo huấn tân sinh, cũng không phải việc khó!”

……

Trời dần dần tối, đèn đường bật sáng, ánh đèn đem thân ảnh hai người đổ dài trên đường, ba đôi mắt, trong màn đêm lập lòe, tản ra hơi thở âm mưu.

……

Ngày hôm sau, buổi sáng là môn văn hóa, còn buổi chiều có hai môn chuyên ngành bắt buộc, Dị năng cơ sở lý luận cùng ứng dụng.

Đây là môn cơ sở, nội dung cũng khá đơn giản, chủ yếu dùng phương pháp khoa học giải thích cội nguồn dị năng, cùng với phương pháp dị năng cơ sở ứng dụng.

Mấy thứ này, từ tiểu học đã được đề cập, chỉ là tương đối qua loa, không giống đại học, đi sâu như vậy, cũng không dành hẳn thành một môn.

Giáo sư môn này là một lão nhân, tên là Đoan Chính Nghĩa, 63 tuổi, vóc dáng không cao, trên dưới một mét sáu năm.

Mang trên mặt một chiếc kính viễn thị, nói chuyện chậm rì rì, giống cái cổ giả.

Vì là môn bắt buộc, cho nên tất cả học sinh đều tới dự, cầu thang phòng học hơn hai trăm chỗ ngồi, thêm 4 lớp năm nhất Long Phượng ban, cả thảy một trăm người, đều ở chỗ này.

Không có người bỏ tiết, cũng không có người dám bỏ tiết, bởi vì trường học quy định vô cùng nghiêm khắc, một khi bị phát hiện, giảng viên có quyền trực tiếp khai trừ học sinh đó ra khỏi học phần.

Thời điểm Tốt nghiệp nếu học phần không đủ, chứng đều không được lấy.

Nhóm thiên chi kiêu tử Long Phượng ban, nếu liền tốt nghiệp chứng đều lấy không được, kia thật đúng là mất mặt.

Hai hàng ghế đầu, hầu như trống không!

Trần Phong cùng Hầu Dũng ngồi hai hàng cuối, trên bục giảng, giáo sư già liên tục giảng giải, nước miếng văng tung.

“Dị năng từ đâu mà đến? Dị Nhân vì cái gì sức mạnh lại có thể vượt qua người bình thường?”

“Đều là do gen lành tính đột biến, thần kinh nguyên tế bào tiến hóa, đột biến sợi trục đuôi gai……”

“Sự hình thành và phát triển tĩnh mạch khác nhau trong cơ thể con người, từ đó dẫn đến hiệu quả của việc sử dụng năng lực……”

“Năm đại nguyên tố hệ năng lực chủ yếu, cùng với nguyên tố ……”

……

Một đống danh từ chuyên ngành, nói thật, đối với mấy thứ này, Trần Phong rất hứng thú, nhưng giáo sự này trình độ thật sự chẳng ra gì.

Thanh âm mềm nhẹ thong thả, giống như đang hát ru, vừa mới ăn xong cơm trưa liền phải vào học ngay, vốn dĩ người đã mệt rã rời, hiện tại lại bị giáo viên này giọng nói như thôi miên, có thể có mấy người chống lại được?

Cùng Hầu Dũng hàn huyên một lát, Trần Phong cố gắng vực dậy tinh thần tỉnh táo, nhưng cũng không được bao lâu, nằm bò ra bàn.

……

Thời điểm tỉnh lại, đã hơn 4 giờ chiều bốn, hai tiết khóa đều đã xong rồi, trên bàn một bãi nước miếng, tựa hồ nhắc nhở Trần Phong vừa rồi hắn ngủ ngon đến cỡ nào.

Hầu Dũng trong nhà có việc, thu thập đồ vật đi từ lâu.

Trần Phong cũng thu thập chuẩn bị về, lúc này, có một nữa nữ sinh tóc ngắn tới gần.

“Cậu là Trần Phong?”

Nữ sinh hỏi một câu, thanh âm tuy rằng hơi chút khàn khàn.

“Bạn là?”

Trần Phong có điểm ngoài ý muốn, hắn cũng không hề biết nữ sinh này.

Hẳn là Phượng ban!

Nữ sinh trên mặt lạnh tanh, nhàn nhạt nhìn Trần Phong, biểu tình khó lòng diễn tả.

Trong tay cầm một tờ giấy, nhét vào lòng Trần Phong.

Trần Phong mở ra.

“Buổi tối 8 giờ, khu đất trống sau núi!”

Đơn giản chín chữ, Trần Phong sửng sốt, không phải chứ, thẳng thắn như vậy?

Bản thân sống hơn 20 năm, cư nhiên cũng có lúc bị nữ sinh chủ động thổ lộ ?

Ngẩng đầu nhìn nữ sinh trước mặt, tuy rằng hắn không thích tóc ngắn, nhưng tổng thể mà nói, lớn lên không tệ.

Nhất định là bởi vì hắn ngày hôm qua buổi trưa ở nhà ăn đập bẹp Triệu Lượng cùng Tiết Minh, nên nữ sinh này sinh lòng sùng bái mình đi?

Quả nhiên, là vàng, thì đi đến nơi nào cũng đều sẽ sáng lên.

“Đừng nhầm tưởng!”

Trong lúc Trần Phong còn đang mừng thầm, cho rằng đây là thư tình, muốn hỏi gì đó, nữ sinh lại phảng phất biết được suy nghĩ Trần Phong, lập tức nói, “Đây là nam thần bảo tôi đưa cho cậu, buổi tối 8 giờ, hắn ở sau núi chờ, đừng có mà đến trễ!”

“Nam thần?”

Trần Phong sửng sốt, rõ ràng không kịp phản ứng.

Nhưng thấy nữ sinh sắp đi khỏi, hắn vội vàng gọi lại, “Bạn học, tôi không quen biết nam thần a, cô có phải nhầm rồi không?”

“Nếu cậu tên Trần Phong, vậy không sai!” Nữ sinh lắc đầu, ngay sau đó, khuôn mặt thanh tú lộ ra dáng vẻ thập phần khinh thường, “Ở Thục Đô học viện, nếu ngay cả nam thần cũng không biết, vậy căn bản không xứng học ở đây, đừng trách ta không nói trước, đến sớm một chút, chớ để nam thần chờ lâu!”