Chương 4: Ta hoài nghi ngươi thèm muốn thân thể của ta

Trên xe Hàn Vũ đang đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh nhưng trong tâm trí hắn lại đang điên cuồng hô hào

“ Hệ thống đại ca, còn ở đó hay không?”

“ Hệ thống gia gia ngươi nhất định còn tại mà đúng hay không?”

“ Lên tiếng đi a ta đại ca”

Hàn Vũ không ngừng dùng ý niệm câu thông với hệ thống. Nhưng đáp lại Hàn Vũ vẫn là sự im lặng. Hắn còn dùng sức gọi lên hệ thống bảng nhưng cũng không có gì thay đổi.

“ Có lẽ là hệ thống không còn, haizzz”

Tô Ánh tập trung lái xe, thi thoảng nhìn trộm Hàn Vũ, thấy hắn vẻ mặt u sầu Tô Ánh không tự chủ hỏi

“ Đại ca, ngươi không sao chứ, viết thương đau à”

Câu hỏi kéo Hàn Vũ về hiện thực.

“ Ừm. Có chút”

“ Mà ngươi cũng đừng gọi ta đại ca, ta mới bao lớn, có già như vậy sao, hay nhìn ta giống giang hồ?”

“ Không không, làm gì có giang hồ nào nhìn soái như đại ca” Tô Ánh vừa trả lời vừa liếc nhìn sang Hàn Vũ

“Vậy đại ca ngươi tên là gì? Nhìn trẻ như vậy có phải không vẫn còn là học sinh cấp 3 đâu?”

“ Ta gọi Hàn Vũ, vừa tốt nghiệp cấp 3, lên Hà thành chuẩn bị làm thủ tục nhập học a, cũng tí nữa thì không có khả năng đi học đại học, còn ngươi đây?”

Tô Ánh nghe mấy câu đầu xong có chút bất ngờ “ Bằng tuổi mình? Mà cũng lên nhập học Hà thành? Trùng hợp như vậy” nhưng nghe đến nửa câu sau Tô Ánh có chút mặt đen lại ngại ngùng “Cũng thật là như vậy, nếu như hôm nay đổi lại người khác thì có lẽ, nghĩ cũng không dám nghĩ hậu quả như thế nào” rùng mình

“ Ta gọi Tô Ánh, nói ra chúng ta là có chút duyên phận đây, ta cũng vừa tốt nghiệp cấp 3, cũng chuẩn bị nhập học Hà thành nè”

“ Là thật trùng hợp” Hàn Vũ cũng có chút bất ngờ đáp lại

Hai người vừa đi vừa nói chuyện chả mấy chốc xe đi đến bệnh viện, Hàn Vũ nhìn lại bệnh viện cổng lớn ghi một dòng chữ Bệnh Viện Hữu Tâm, hắn tìm tòi trong trí nhớ hình như đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất Hà thành thì phải “ Xem ra cô nương này vẫn coi như có lòng”. Tô Ánh lái xe xuống hầm gửi xe. Xuống xe rồi chạy sang mở cửa cho Hàn Vũ

“Hàn Vũ, đến nơi rồi, nhanh chút không ta sợ là ngươi sẽ bị chảy hết máu mất”

Hắn nhìn cô hấp ta hấp tấp cũng không khỏi lắc đầu

“ Vội vội vàng vàng như vậy làm gì, ta cũng không chết được, ngươi nhìn tay ta không phải đã không còn chảy máu nữa rồi”

Tô Ánh nghe Hàn Vũ nói như vậy thì nghi hoặc đưa mắt nhìn tay Hàn Vũ “ thật không chảy máu nữa rồi, không phải lúc đầu còn chảy thật nhiều sao?” Sau đó dùng ánh mắt chân thành nói

“ Ngươi có phải người hay không”

Hàn Vũ : …

“ Ngươi cmn mới không phải người”

Thấy Hàn Vũ có vẻ như không có việc gì giống nhau còn cùng mình đùa như vậy Tô Ánh là thật an tâm lại.

Hai người đi vào bệnh viện, Tô Ánh tiến lên làm thủ tục rất nhanh có một người y tá tiến tới

“ Hai vị mời đi bên này để kiểm tra”

Hàn Vũ cất bước đi theo, nhưng sau gần 2 tiếng hồ Hàn Vũ chiệt để không còn gì để nói rồi. Tô Ánh cô nương này nói là để đề phòng vạn nhất nên đăng kí cho Hàn Vũ khám toàn thân thể rồi.

“ Ngươi cmn cho ta bó tay thì ok, cho ta chụp phần cứng tay chân … ta cũng không nói gì, nhưng ngươi cmn cho ta đăng kí khám cả sinh lý nam giới là cái quỷ gì” Hàn Vũ âm thầm chửi thề, ánh mắt u oán nhìn Tô Ánh. Nhưng dù sao cũng là cô nương nhà ngươi ta có lòng, tiền cũng đã trả chẳng nhẽ lại bỏ chạy không khám, như vậy có chút không tiện.

Cuối cùng giày vò cho đến 1h chiều, dùng 3 tiếng đồng hồ để kết thúc một lần khám toàn diện cho Hàn Vũ. Nhận được kết quả bác sĩ đưa ra là ngoại trừ tay bị gãy ra thì tất cả các bộ phận khác đều bình thường, nếu không muốn nói là cực tốt, đến bác sĩ cũng phải ngạc nhiên khi nhìn số liệu của Hàn Vũ. Trước khi về bác sĩ dặn dò Hàn Vũ cánh tay bị bó thì phải cẩn thận, hạn chế vận động, sau 2 tuần thì đến đây tái khám. Hàn Vũ gật gù gật gù cho qua bởi vì hắn biết, cánh tay này của hắn với tốc độ khôi phục của hắn bây giờ hắc chỉ mất mấy ngày là có thể khỏi hẳn. Còn Tô Ánh thì có vẻ nghe rất chăm chú giống như.

Tạm biệt bác sĩ 2 người xuống hầm lái xe ra khỏi bệnh viện.

“ Hàn Vũ ngươi ở Hà thành một mình hay ở với gia đình” – Tô Ánh suy nghĩ một lúc rồi hỏi

“ Ta ở một mình, ngươi hỏi vấn đề này làm gì?”

“ Ta là nghĩ ngươi bị gãy tay như vậy sinh hoạt một mình có ổn hay không, hay là đến nhà của ta ở tạm, trong khoảng thời gian này ta có thể chăm sóc ngươi” – Tô Ánh nghĩ nghĩ ‘ mình cũng không phải người dễ dãi nhưng vì cảm thấy ăn năn, tội lỗi nên mình mới nói ra như vậy. Với lại nhìn Hàn Vũ cũng không phả người xấu, ít ra một người có thể dùng tính mạng của mình ra cứu người khác về phần đạo đức hẳn là không có vấn đề a’ nói xong Tô Ánh mặt có chút ửng hồng liếc mắt nhìn Hàn Vũ.

“ Như vậy không tiện lắm đâu”- Hàn Vũ nghĩ nghĩ một chút trả lời

“ Như thế nào không tiện, nhà ta nhiều phòng ngủ, thêm một người mà thôi, không vấn đề”

“ Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi?”- Tô Ánh một mặt đầy khiêu khích nhìn Hàn Vũ

“ Ta bắt đầu hoài nghi ngươi thèm muốn thân thể của ta, nhưng ta không có bằng chứng” – Hàn Vũ nói xong dùng 1 tay che che ngực, ánh mắt tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Tô Á

“ Ngươi nghĩ hay lắm, được tiện nghi lại còn khoe mẽ”- cô là bị biểu hiện của Hàn Vũ mà bị khí tức

“ Ngươi mau trả lời có đáp ứng hay không thôi, con trai gì mà nhát thế?”

Hàn Vũ suy nghĩ ‘ mình dù gì cũng ở một mình trên Hà thành, thay vì ở một mình chiếm chút tiện nghi của cô nương này cũng không sao, dù sao cũng là cô nương này nợ mình một mạng, với lại ở một mình dù sao cũng nhàm chán’

“ Được, vậy ta đành dê vào miệng cọp vậy” Hàn Vũ trả lời

“ Thôi đi a ngươi”

( Sách mới cầu đánh giá và tim của mọi người)