Chương 8: Ba tay súng lửa và một con chó.

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

----------------------

An Lâm và Lưu Đại Bảo bị nhốt trong nhà giam trường học, đây là một nơi u ám bức bách hơn nữa còn ẩm ướt, xung quanh cái gì cũng không có, không sai, cả giường cũng không có!

An Lâm có chút buồn bực, điều kiện nhà giam này so với ngục giam còn kém hơn.

Nghĩ đến việc bản thân mình phải ngủ trên sàn nhà cứng này ba ngày, hắn không khỏi lại bắt đầu rơi lệ lã chã.

Trong nhà giam chỉ có thể nhìn thấy vách tường, trên đó viết hai chữ màu đen rất to: "Suy ngẫm!''

An Lâm và Lưu Đại Bảo bị giam trong cùng một phòng.

Ở bên trong, bọn họ còn phát hiện một chàng trai khác, còn có một con chó lông trắng.

Chàng trai này giống với An Lâm và Lưu Đại Bảo, mặt mũi cũng bầm dập.

Làm sao cả con chó kia cũng bị thương thế, giống như bộ dạng sau khi bị đánh tơi bời.

"Người anh em, cậu và con chó này đánh nhau sao?'' An Lâm nhìn chàng trai, ngạc nhiên hỏi.

"Nực cười, tôi và Đại Bạch vì lý tưởng cao cả mà bị thương.'' Chàng trai kia nhìn qua vết thương còn nghiêm trọng hơn hai người Lưu Đại Bảo và An Lâm không ít, trên mặt lộ vẻ khinh thường trả lời.

Chàng trai nhìn thoáng qua An Lâm và Lưu Đại Bảo, trong lòng sáng tỏ: "Hai người vì đánh nhau mới vào đây?''

Lưu Đại Bảo và An Lâm đều gật đầu, sau đó liếc nhìn nhau, nhìn thấy bộ dạng của đối phương, hai người đều lộ ra vẻ hài lòng.

"Đúng là không có tiền đồ.'' Chàng trai kia mỉm cười ha ha một tiếng.

Chó lông trắng cũng sủa "gâu'' một tiếng, giống như tỏ vẻ đồng ý.

Nghe nói như thế, lúc này Lưu Đại Bảo lập tức không phục, phản bác nói: "Cậu nói cậu vì lý tưởng cao cả mà bị thương, vậy vì sao cậu bị giam vào đây?''

"Việc này nói ra rất dài. . .'' Trên mặt chàng trai kia lộ vẻ nhớ lại.

An Lâm tò mò tiến lại gần chàng trai, tò mò nói: "Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Cậu cứ từ từ nói, cuối cùng vì sao bị thương thế này, nói ra khiến mọi người vui vẻ.''

Chàng trai kia trừng mắt nhìn An Lâm, tiếp tục nói: "Các cậu có biết đến Nguyệt Đàm của trường học chúng ta không?''

Nguyệt Đàm sao? An Lâm mới đến trường học không bao lâu, còn xa lạ với nơi này.

"Tôi biết, đây là suối nước nóng tự nhiên khổng lồ của trường học chúng ta, nguyên khí của suối nóng vô cùng nồng đậm, còn có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp và nuôi dưỡng kinh khí.''

"Nhưng thật đáng tiếc, hình như quy định của trường, nơi này chỉ có nữ sinh mới có thể vào, cậu nhắc đến làm gì.'' Lưu Đại Bảo nghi hoặc nói.

Hai mắt An Lâm sáng lên, cười xấu xa nói: "Chẳng lẽ cậu. . .''

Nam sinh kia mỉm cười gật đầu, vẻ mặt cảm thán nói: "Phí châu hấp thụ minh nguyệt, sáng như gương soi hư không, linh khí yên lặng gột rửa, ánh ban mai róc rách sắp bừng lên.''

Lúc này, Lưu Đại Bảo cũng có phản ứng, kích động nói: "Không cần ngâm thơ, cậu nói đi! Nói chi tiết!''

"Được, được, để tôi từ từ kể.'' Chàng trai kia không nhanh không chậm, từ tốn nói.

"Đều nói khi con gái tắm bồn, dáng vẻ là đẹp nhất, một đám con gái tắm bồn, hình ảnh càng đẹp không sao tả xiết.''

"Cậu nghĩ đi, sương trắng lượn lờ trong Nguyệt Đàm, da thịt như ngọc trai, hòa với tiếng cười nói như chuông bạc, còn có tiểu bạch thỏ phập phồng dập dờn theo nước suối. . .''

An Lâm và Lưu Đại Bảo đều nuốt nước miếng, bắt đầu suy nghĩ miên man, không khí cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.

"Nhưng bốn phía Nguyệt Đàm, nghe nói đều có thành viên đội Chấp Pháp trường học tuần tra, muốn nhìn trộm cảnh tiên quả thực khó như lên trời.'' Lưu Đại Bảo có chút tiếc nuối nói.

Chàng trai kia hừ lạnh một tiếng: "Tuy đội tuần tra Chấp Pháp trường học lợi hại, nhưng không thể làm khó được tôi.''

"Hả? Các hạ có diệu kế sao?'' An Lâm khiêm tốn thỉnh giáo nói.

Chàng trai đắc ý nhìn thoáng qua chó lông trắng bên cạnh hắn, cười nói: "Dựa vào trợ thủ đắc lực của tôi, Đại Bạch rồi.''

Đại Bạch "gâu'' một tiếng, phe phẩy đuôi, cao ngạo ngẩng đầu lên.

"Có một loại đá quý, gọi là đá Băng Diện Thủy Kính, nó giống như gương.

Có thể phản chiếu hình ảnh, lưu giữ những khoảnh khắc bên trong! Mà tôi lại lấy đá quý này làm thành vòng cổ, đeo lên cổ Đại Bạch, rồi cho nó tiến vào Nguyệt Đàm!''

Sắc mặt An Lâm cả kinh, tác dụng của đá Băng Diện Thủy Kính này không phải giống như máy chụp ảnh sao.

"Tuyệt diệu! Thật sự tuyệt diệu! Để Đại Bạch vào trong Nguyệt Đàm, nghĩ đến việc các cô gái không thể cảnh giác một con chó, như vậy có thể yên tâm chụp ảnh rồi.'' An Lâm tán thưởng không thôi.

Lúc này, Lưu Đại Bảo cũng nhìn chàng trai kia với vẻ sùng bái, cung kính hơn nữa, kích động hỏi: "Xin hỏi anh trai, bây giờ còn giữ "tài nguyên'' không?''

Chàng trai kia thở dài, vẻ mặt tiếc nuối: "Vốn đã thành công, không ngờ lần này chúng ta bị một yêu nghiệt tên Tô Thiển Vân phát hiện ra.''

"Tô Thiển Vân sao? Vừa vào học đã được vinh danh, là nữ thần đứng đầu của đại học Liên Hiệp Tu Tiên, Tô Thiển Vân sao?'' Lưu Đại Bảo ngạc nhiên nói.

"Đúng, chính là cô ấy, lúc đó cô ấy đang tắm suối nước nóng.'' Chàng trai kia cười chua xót: "Có quỷ mới biết được vì sao cô ấy phát hiện ra Đại Bạch có vấn đề, không chỉ nhận ra trên cổ Đại Bạch có đá Băng Diện Thủy Kính, mà còn từ hơi thở trên đá Băng Diện Thủy Kính tìm được vị trí của tôi. . .''

"Cho nên, anh và Đại Bạch mới biến thành bộ dạng này ư?'' An Lâm có chút thương cảm người trước mặt, chàng trai đã bị đánh không ra hình người, và chó lông trắng cũng bị đánh không ra hình chó.

Lưu Đại Bảo không có bao nhiêu vẻ đồng cảm, ngược lại hâm mộ nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, bị nữ thần đánh kỳ thực cũng không phải rất tốt sao?''

Chàng trai kia liếc nhìn Lưu Đại Bảo một cái: "Nếu như chỉ có một Tô Thiển Vân đánh còn chưa tính, câu thử nghĩ xem bị mấy chục con cọp cái cùng đánh sẽ có cảm giác gì, tôi tin chắc không phải thứ cảm giác hạnh phúc. .''

"Nói thật cho các cậu biết, lúc đó tôi suýt chút nữa bị đánh đến mức nghi ngờ bản thân không còn khả năng sinh con nữa. . .''

"Nhưng mà. . .''

"Tôi cũng không hối hận, lý tưởng cao cả còn chưa thực hiện được, tôi sẽ còn trở lại!'' Chàng trai kiên định nói.

Nghe nói thế, An Lâm và Lưu Đại Bảo chấn động toàn thân, đều cảm thấy kính nể.

An Lâm chắp tay hỏi: "Ngài gan dạ sáng suốt và mưu trí khiến bọn tôi bái phục không thôi, xin hỏi tên tuổi của ngài?''

"Lớp 25, Triệu Hoài Ngân.'' Chàng trai kia trịnh trọng nói.

"Lớp 1, An Lâm.'' An Lâm cũng tự giới thiệu.

"Lớp 100, Lưu Đại Bảo.'' Lưu Đại Bảo kích động nói.

"Gâu gâu!'' Đại Bạch sủa.

Ba người một chó tự giới thiệu xong, đều nhìn nhau cười, rất có cảm giác kết nghĩa.

"Hóa ra cậu là người có "Dòng dõi cao nhất'' trường học chúng ta, tên là An Lâm, ngưỡng mộ đã lâu!'' Triệu Hoài Ngân có chút kinh ngạc nói, sau đó hắn lại nhìn về phía Lưu Đại Bảo: "Hóa ra cậu chính là con trai của Ngọc Đỉnh Thiên Tiên, Lưu Đại Bảo, tên của cậu cũng đã nghe từ lâu, hân hạnh!''

"Anh Ngân, gặp được anh, tôi mới là hân hạnh, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn!'' Ánh mắt của Lưu Đại Bảo mang theo sự sùng bái nhìn Triệu Hoài Ngân, chắp tay nói.

Lưu Đại Bảo lại là con trai của thần tiên, lúc này đến lượt An Lâm khiếp sợ trong lòng, đối với cảnh giới tu tiên giả, lúc này An Lâm cũng chỉ có một chút hiểu biết.

Nuôi dưỡng linh khí thì có thể làm một tiểu tiên, đứng hàng tiên ở Thiên đình.

Mà cảnh giới cao hơn, đó là kỳ Địa Tiên hóa thần.

Sau đó, mới là kỳ Thiên Tiên Phản Hư.

Ở Thiên đình, Thiên Tiên có được địa vị chí cao vô thương.

Có thể nói như vậy, Chân Thần không ra, Thiên Tiên chính là cường giả tối cao trong Thiên đình.

Khiến An Lâm không ngừng chấn kinh, Ngọc Đỉnh Thiên Tiên có tu vi Thiên Tiên, thậm chí con trai của ngài ấy suýt nữa đã bị hắn đánh bại.

Điều này khiến An Lâm rơi vào trầm mặc, cuối cùng Lưu Đại Bảo có phải con ruột của Ngọc Đỉnh Thiên Tiên hay khống. . .

Cứ như vậy, sau khi giới thiệu xong, ba người một chó liền không khách sáo trò chuyện với nhau.

Bên trong phòng giam, thường xuyên có tiếng tiếng vang lên, vui vẻ hòa thuận, cảnh tượng thoải mái biết bao.