Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
------------------------
An Lâm đi vào lớp, tìm một chỗ trống ở hàng ghế phía sau ngồi xuống.
Hắn cảm thấy hôm nay sự chú ý của mọi người đối với hắn hình như lại tăng lên không ít.
Một vài người sau khi thấy hắn xuất hiện còn thì thầm bàn tán gì đó.
Mặc dù An Lâm không biết bọn họ đang nói gì, nhưng chắc chắn là không phải khen hắn rồi.
Gần đây những chuyện như thế thường rơi vào người hắn, đừng nói đến bạn học bàn luận sôi nổi, ngay cả bản thân hắn cũng không nhịn được muốn chửi thề mấy câu.
Tiết học hôm nay chính là Phàm học*, mọi người trong lớp vì muốn phù hợp với hoàn cảnh nên tất cả đều mặc quần áo mà người trái đất hay dùng.
Nào là quần jean, áo ba lỗ chữ T, còn cả váy vóc. . . khoa trương hơn nữa còn có người mặc cả âu phục, áo bào, cả lớp học giống như một buổi họp chợ quần áo thập cẩm, trông rất kỳ cục.
Đáng chú ý nhất thì phải kể đến người đang mặc bộ âu phục mới toanh, đó chính là lớp trưởng đại nhân Hiên Viên Thành.
Hắn mặc âu phục, đi giày da, cà vạt xanh da trời đồng bộ, lại còn đeo kính mát.
Cả người anh tuấn, đẹp trai bức người, giống như điệp viên 007 vậy, kể ra thì không có khuyết điểm nào. Nhưng có ai tưởng tượng ra cảnh hắn mặc cả bộ âu phục, ngồi nghiêm nghị ở hàng ghế trước, hai tay để lên bàn nghiêm túc nghe giảng không?
An Lâm phải cố nhịn để không cười thành tiếng.
Một lúc sau giáo viên dạy bọn họ, Nguyệt Ảnh Địa Tiên bước vào.
Cô mặc một chiếc áo ngắn vàng nhạt, lại phối thêm bộ trang sức màu đỏ, nhìn rất phong cách.
Không chỉ vậy, dáng người nàng còn cao gầy, thướt tha, mái tóc hơi xoăn dài ngang eo, hai bắp chân đều đặn đi tất cao cổ màu đen, trông model lại còn hấp dẫn.
Vốn dĩ đang vô cùng khí thế nhưng sau khi bước vào phòng học thấy Hiên Viên Thành 007 mặt nghiêm túc ngồi ở hàng đầu, cô bỗng không nhịn được nữa bật cười ra tiếng.
Các bạn học nhìn Nguyệt Ảnh Địa Tiên với vẻ kỳ lạ, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên cười như vậy.
Nguyệt Ảnh Địa Tiên có chút lúng túng, dời mắt nhìn qua chỗ khác, sau đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra, bắt đầu giảng bài.
Mục đích mở ra chương trình Phàm học ở đại học Liên Hiệp Tu Tiên là để sau này khi sinh viên nhậm chức ở thiên đình, có thể thuận lợi làm nhiệm vụ lúc "hạ phàm", hòa nhập tốt vào thế giới bên dưới.
Nội dung cụ thể trong chương trình Phàm học gồm có phong tục của các quốc gia, các thế lực rải rác, đương nhiên, còn có tiếng Hán và tiếng Anh, hai môn ngữ của phàm trần.
So với những môn học nghe giống như thiên thư kia, lúc này An Lâm mới có cảm giác kiến thức của mình vượt trội.
Nhưng điều khiến hắn tiếc nuối là giờ học này với những giờ khác kết quả cũng đều như nhau.
Những điều Nguyệt Ảnh Địa Tiên giảng trong giờ học đều là kiến thức cơ bản nhất trong các loại cơ bản, nào là trái đất có 7 châu lục, Trung Quốc nằm ở châu Á, . . . đều là những thứ rất tầm thường.
An Lâm hoàn toàn không biết giờ học này có nghĩa gì đối với hắn, cho nên hắn thấy mệt mỏi rã rời. . .
Giờ Phàm học kéo dài suốt một ngày, An Lâm cũng không biết hắn trải qua tiết học này như thế nào.
Cuối cùng, Nguyệt Ảnh Địa Tiên nói một câu trước khi kết thúc: "Bạn An Lâm là biểu tượng của môn này, cho nên nếu mọi người có vấn đề gì, sau giờ học có thể đến hỏi bạn ấy."
Tuy nói như vậy nhưng An Lâm cũng biết đám người này toàn là thiên tài kiêu ngạo.
So với việc hạ mình đi hỏi hắn có lẽ bọn họ thích tự lực cánh sinh hơn.
Đúng như dự đoán, sau khi tan học không có một ai chủ động đến hỏi hắn.
An Lâm khẽ thở dài một cái, đang muốn đứng dậy ra về thì một giọng nói mềm mại nho nhã vang lên: "Chờ một chút, bạn học An Lâm, xin hỏi bạn có rảnh không?"
An Lâm quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng, đầu óc hắn lập tức trống rỗng, đứng ngây ngốc nhìn cô gái trước mặt.
Một cô gái có đôi mắt xanh thẳm như mộng ảo, mi mắt cô rủ xuống, đang ngượng ngùng nhìn hắn.
An Lâm chưa bao giờ có cơ hội nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy.
Lúc này hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập.
"Có. . . có rảnh. Xin hỏi, bạn học Tô Thiển Vân có chuyện gì không?"
Sau một lúc lâu, hắn mới dè dặt nói được một câu.
Đối với cô gái xinh đẹp mà vừa xuất hiện đã bỏ xa cả đám hoa khôi trong trường này, An Lâm không biết rốt cuộc là cô tìm mình vì vấn đề gì.
"Vậy cậu có thể dành một chút thời gian dạy tôi chút tiếng Hán và tiếng Anh được không, tôi không có thiên phú với ngôn ngữ của trái đất lắm."
"Yên tâm, tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của cậu đâu!"
Giống như là sợ An Lâm từ chối, Tô Thiển Vân vội vàng bổ sung thêm.
Cái này. . . hạnh phúc tới bất ngờ quá đi!
Lúc này tim An Lâm gần như đập nhanh hơn bình thường gấp ba lần, chỉ kém nước hưng phấn đến mức bị sốc nữa thôi.
Kìm lại! An Lâm! Mày có thể!
Cơ hội ngàn năm có một này, nếu bỏ qua thì cả đời này sẽ phải cô đơn mất!
An Lâm kích động, hắn biết càng là những lúc thế này hắn phải tỉnh táo.
"Được, dù sao tôi cũng là biểu tượng của môn này mà, giúp đỡ bạn học là nghĩa vụ, cũng là vinh hạnh của tôi."
"Cô ngồi đi, tôi dạy cô."
An Lâm nở nụ cười ấm áp như tỏa nắng nói với Tô Thiển Vân.
Tô Thiển Vân gật đầu một cái, ngồi xuống cạnh An Lâm, vẻ mặt cảm kích: "Vậy làm phiền cậu."
An Lâm cũng ngồi xuống, hắn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua như hoa lan vậy.
Mặc dù trong lòng rất căng thẳng nhưng hắn cố gắng biểu hiện như mình không có cảm xúc gì.
"Vậy Tô Thiển Vân, bây giờ trình độ tiếng Hán và tiếng Anh của cô đang ở mức nào?" Giọng An Lâm thong thả, vẻ mặt thành thật hỏi.
Tô Thiển Vân mấp máy cái miệng xinh xắn có chút ấm ức nói: "Bình thường tôi không thích nói chuyện, cũng không hiểu biết nhiều về ngôn ngữ của con người. Bây giờ cũng không biết cách phát âm của tiếng Hán và tiếng Anh, ngay cả một chữ cũng không biết. . ."
Giọng nói của Tô Thiển Vân dịu dàng, mềm mại khiến An Lâm nghe như muốn tan chảy.
Vốn dĩ hắn cho rằng bề ngoài Tô Thiển Vân nhìn có vẻ kiêu ngạo, giọng nói chắc cũng có chút lạnh lùng, nhưng không ngờ giọng của Tô Thiển Vân lại mong manh, mềm mại như vậy.
Trong ấn tượng của hắn, hình như đây là lần đầu tiên Tô Thiển Vân mở miệng nói chuyện. . .
Bình thường lúc xuất hiện ở sân trường, Tô Thiển Vân luôn mang hình tượng một mỹ nhân lạnh lùng, dường như không bao giờ nói chuyện với người khác.
Mọi người đều nói cô là đạo si, chỉ si mê với đạo, ngoài tu tiên ra không có hứng thú với bất cứ thứ gì khác, bây giờ xem ra nguyên nhân hoàn toàn là vì cô không thích nói chuyện.
"Nói nhiều có thể giúp tăng ngữ cảm, như vậy đi, trước tiên tôi dạy cô một vài từ ngắn nhập môn, sau đó sẽ dạy cô ghép âm và chữ viết." An Lâm khẽ cười rồi viết ra mấy chữ.
Những chữ này theo thứ tự là: Thầy, sinh viên, trường học, giờ học, gồm cả tiếng Hán và tiếng Anh.
An Lâm đọc một lần sau đó Tô Thiển Vân đọc theo.
Một lúc sau Tô Thiển Vân mới nắm được cách đọc của mấy từ này.
An Lâm cảm nhận sâu sắc được rằng, Tô Thiển Vân nói thiên phú ngôn ngữ của cô rất kém đúng là không hề nói dối!
Tô Thiển Vân cũng ý thức được mình học rất chậm, trên gương mặt trắng nõn mịn màng đầy vẻ áy náy, cô khẽ nói: "Thật sự xin lỗi, làm lãng phí thời gian của cậu rồi."
An Lâm lắc đầu: "Đều là bạn học trong lớp nên giúp đỡ lẫn nhau, cô còn nói như vậy nữa sẽ khiến tôi không vui đấy."
Tô Thiển Vân nghe vậy, sắc mặt có phần tươi tỉnh hơn, cô khẽ cười một tiếng: "Chị Hằng Nga thường nói với tôi, đàn ông không có ai tốt cả."
"Nhưng tôi cảm thấy cậu là ngoại lệ, cậu thật sự là một người tốt."
Nụ cười của cô giống như cảnh xuân rực rỡ, có thể làm tan chảy băng tuyết vạn năm, trong nháy mắt đã phá tan phòng ngự của An Lâm.
Ngay lúc đó hắn cảm thấy hắn yêu cô mất rồi. . .
(*) Phàm Học: học những thứ thông thường