Bên ngoài Thượng Dương Cung.
Thái giám đang làm nhiệm vụ ngăn lại Trương Chính Dương, đứng ở trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống nói.
"Trương đại nhân, bệ hạ đã ngủ rồi, có chuyện ngày mai ở Triều Đình dâng thư là được."
"Bổn quan có chuyện quan trọng bẩm báo, làm phiền Từ công công thông báo."
Trương Chính Dương nhìn về phía cung điện đèn đuốc sáng choang, bên tai truyền tới âm thanh sáo trúc ca múa, thỉnh thoảng có tiếng cười đùa nữ tử truy đuổi đùa giỡn.
Từ công công nói "Chúng ta cũng không dám quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi, Trương đại nhân vẫn là mời trở về đi."
"Thần, cầu kiến bệ hạ!"
Trương Chính Dương quỳ sát ở bên ngoài cửa cung, lệ rơi đầy mặt, âm thanh buồn bả, không ngừng thỉnh cầu gặp mặt bệ hạ.
Đùng đùng đùng dập đầu, trên trán rịn ra vết máu.
Hồi lâu sau.
Trong cung không thấy bất kỳ đáp lại nào, Trương Chính Dương sắc mặt biến ảo từ kiên nghị hóa thành thê thảm chán chường, sau ba dập chín lạy chật vật đứng dậy rời đi.
"Thần, cáo lui!"
. . .
Trong cung.
Bốn mươi năm mươi cung nga diễm lệ ở trong điện nhảy múa chơi đùa, ngay phía trước ghế rồng, cũng không có bóng người Vĩnh Hưng Đế.
Triệu Nguyên sau khi lên ngôi, lập niên hiệu Vĩnh Hưng.
Năm nay vẫn là năm Hoằng Xương thứ mười tám, sang năm chính là Vĩnh Hưng năm đầu .
Từ công công bước nhanh đi tới tiểu các hậu điện, đi vào quỳ lạy nói: "Bệ hạ, Trương Tướng rời cung."
Vĩnh Hưng Đế dựa nghiêng ở trên giường mềm mại, bên cạnh hơn hai mươi người như ông sao vây quanh ông trăng hầu hạ, toàn bộ là quan lớn áo tím, bên trái là Binh Bộ Thượng thư Lương Đống, phía bên phải Thượng Thư Lại Bộ Tạ Duy.
Hai người vốn là tâm phúc của Trương Chính Dương, lúc này đã đầu nhập dưới quyền Vĩnh Hưng Đế.
Vua nào triều thần nấy, văn võ bá quan đều thấy rõ, Trương Tướng quyền thế che trời tất nhiên ngã đài, phải sớm làm xong dự tính.
Vĩnh Hưng Đế hỏi "Trương Tướng cứ như vậy lui đi, nhưng có bất kỳ ngỗ nghịch?"
Từ công công như thật nói: "Hồi bẩm bệ hạ, Trương Tướng mặt lộ tuyệt vọng, cũng không câu oán hận nào."
"Trương Tướng vẫn là thức thời."
Vĩnh Hưng Đế vẫy tay cho Từ công công lui ra, hướng thái giám hầu hạ bên cạnh hỏi "Đức Phúc, liệu đã tra đến rốt cuộc là ai đang tung tin vịt?"
Lý Đức Phúc vốn là Thái Giám Tần Vương phủ, từ khi Vĩnh Hưng Đế còn nhỏ liền sát người hầu hạ, bây giờ nhảy một cái trở thành Giám Chưởng Ấn Ti Lễ, kiêm Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ.
"Bẩm bệ hạ, đêm đó trong cung người nhìn thấy quá nhiều, điều tra kỹ còn cần một đoạn thời gian."
Vĩnh Hưng Đế lạnh lùng nói: "Vào cung diệt phản loạn làm sai chỗ nào, trẫm hỏi là ai đang tung tin vịt chuyện giết Lục đệ?"
Từ khi lên ngôi chiếu thư hạ phát, đủ loại lời đồn đãi truyền khắp Thần Kinh, ví dụ như soán vị, đại bất hiếu vân vân tiếng xấu, mơ hồ để cho Vĩnh Hưng Đế ngôi không yên.
Lý Đức Phúc phù phù quỳ xuống: "Bệ hạ, lão nô đáng chết, đến nay chưa hoàn toàn khống chế Cẩm y vệ."
Vĩnh Hưng Đế khẽ nhíu mày, rất muốn gọi người mang phế vật này lôi ra đánh chết, thế nhưng vội vàng lên ngôi, trong những người đã lôi kéo kẻ có thể xài được quá ít.
Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ quá mấu chốt nhạy cảm, thà cho phế vật trung thành, cũng không thể do người ngoài nhúng tay.
"Bệ hạ, chuyện này người sáng suốt đều biết được là giả, những người đó căn bản không để ý thiệt giả, chỉ muốn vấy bẩn danh tiếng bệ hạ."
Tạ Duy nói: "Cùng với truy xét tung tích người tung tin đồn, để cho người nắm mũi dẫn đi, không bằng nhắm thẳng vào căn nguyên, người được lợi từ lời đồn đãi này, đơn giản chỉ ba vị kia mà thôi!"
Tiên Hoàng có sáu người hoàng tử, trưởng tử giam cầm lãnh cung, Lục hoàng tử đã chết, có tư cách thay thế Vĩnh Hưng Đế chỉ có ba người.
Vĩnh Hưng Đế khẽ vuốt cằm, trong mắt lóe lên hung ác, khi giết em trai thứ nhất còn mềm lòng, lại giết liền thuận tay hơn nhiều. Nếu không phải chiếu cố đến danh tiếng, bây giờ liền diệt cả nhà ba người em trai, tin nhảm trong kinh không đánh tự thua.
"Một đám hạng người giấu đầu lòi đuôi, đợi sau khi trẫm cùng Đại Ung đàm phán hòa bình, điều đại quân các Châu Phủ trở về Kinh, giết hết bọn hắn!"
Vĩnh Hưng Đế nhìn về phía Binh Bộ Thượng thư: "Quân doanh Thần Kinh yên ổn chứ?"
"Bệ hạ yên tâm! Thần một mình nắm Kinh Doanh, mắng chửi Tôn gia chỉ biết uống máu binh, lạm dụng thánh ân, liền tại chỗ tước chức quyền. Chém mấy tên thủ lĩnh quân gây chuyện rồi, lại không người dám có dị nghị, binh quyền Kinh Doanh thu hết trong tay."
Lương Đống rất là đắc ý nói: "Đề phòng Tôn gia tro tàn lại cháy, lại đem binh tướng Kinh Doanh phân tán, điều đi nha môn khác trong Thần Kinh nhậm chức, đã không sơ hở tý nào."
Vĩnh Hưng Đế tán dương: "Lương đại nhân quả thật trụ cột triều đình."
Quân doanh Thần Kinh là chỗ lo âu duy nhất của Vĩnh Hưng Đế, những yêu ma quỷ quái khác dù cho tạo phản, cũng khó công phá được hoàng cung cấm quân nghiêm phòng tử thủ.
Bây giờ Vĩnh Hưng Đế đã chiêu cáo thiên hạ, được Chư Châu Phủ Phượng Dương Quốc công nhận, quân phản loạn không thể nhanh chóng công phá hoàng cung, đại quân tận trung đến tất nhiên tan thành mây khói.
Lúc này.
Một giọng nói truyền vào trong các.
"Bệ hạ, chộp được tên thích khách."
Vĩnh Hưng Đế hừ lạnh một tiếng: "Mang vào."
Đi vào là một tăng nhân áo dài trắng, mặt mũi già nua, thân hình gầy đét.
Lão tăng trong tay xách hán tử mặc đồ dạ hành, vẫy tay ném xuống đất, đối với Vĩnh Hưng Đế cũng không quỳ xuống, trực tiếp bẩm báo: "Người này giang hồ biệt hiệu Mạc Chiêu Thiên, vô cùng giỏi khinh công, nghe nói vài ngày trước được Sở vương phủ mời chào."
Vĩnh Hưng Đế nói: "Chính là hương dã thôn phu, cũng dám xưng Thiên. Đưa đi Chiếu ngục thẩm vấn, tra một chút cửu tộc của hắn, tống đi Bắc Cương sung quân!"
"Tuân lệnh."
Tăng nhân kèn kẹt két bẻ gảy tứ chi hán tử, nhanh như quỷ mị biến mất không thấy gì nữa.
Vĩnh Hưng Đế nhìn về phía Lý Đức Phúc đang quỳ, tán thưởng nói: "Chuyện này làm không tệ, người trong chốn giang hồ mặc dù không ra gì, lại có thể phòng vệ hạng người xấu theo dõi cung đình."
Lý Đức Phúc thở phào nhẹ nhõm, vỗ mông ngựa nói: "Bệ hạ, lão nô không dám giành công, những chính đạo cao thủ này nghe nói được cùng bệ hạ làm việc, người người chạy tới gia nhập làm người hầu Cẩm y vệ."
Vĩnh Hưng Đế hớn hở nói: "Như thế xem ra, trăm họ đã quy tâm với trẫm!"
Hai vị Thượng Thư vuốt râu mà cười, đại quan bên cạnh xoa tay ca tụng.
"Bệ hạ thụ mệnh trời, đã thọ vĩnh hằng!"
Vĩnh Hưng Đế tâm tình hạ quyết tâm.
"Vậy liền dựa theo mưu đồ khi trước, trẫm trước làm hôn quân mấy ngày, đợi những vai hề kia nhảy nhót ra, lại một lưới bắt hết. "
. . .
Góc tây bắc Hoàng cung.
Cung điện vô danh hẻo lánh thanh lãnh.
Trị thủ Nội thị thấy Trương Chính Dương tới, không những không ngăn trở, ngược lại khom người thi lễ.
"Tướng gia, điện hạ đã cung kính chờ đợi đã lâu."
Trong điện chỉ thắp một nhánh cây nến, sâu kín âm thầm, phế Thái tử Triệu Hiến đi qua đi lại, sắc mặt rất là cuống quít.
Trương Chính Dương vào cửa nói: "Điện hạ, gặp đại sự, cần trầm tâm tĩnh khí!"
"Nhạc phụ có chỗ không biết."
Triệu Hiến sắc mặt hơi khổ: "Nghe Nội thị trong cung truyền lời, em trai kia của ta thu Binh Bộ, Lại Bộ hai vị thượng thư, nắm chắc quân quyền Kinh Doanh, cùng bổ nhiệm và bãi nhiệm quan lại, ngôi vị Hoàng Đế càng ngồi an ổn."
Trương Chính Dương nói: "Lương Đống, lão ấu trĩ lý luận suông, Tạ Duy, kẻ dao động gió chiều nào theo chiều nấy, hai phế vật này không cần để ý."
Triệu Hiến nghi ngờ nói: "Hai người này không phải là Quốc Chi Kiền Thần cha vợ dốc hết sức đề bạt sao?"
Trương Chính Dương già lão lực suy, trước đây không lâu ở Thượng Dương Cung khóc rống dập đầu, khí lực hao tổn hơn phân nửa, tìm cái ghế tròn ngồi xuống.
"Nếu thật đề bạt thành Kiền Thần, Tiên Hoàng sợ là sớm đổi Thủ Phụ ta đây. Ngày sau ngươi lên ngôi làm Đế, nhớ lấy không thể để cho trong triều chỉ có một thanh âm, cho dù sai cũng phải có hai cái!"
Triệu Hiến khom người nói: "Cẩn tuân cha vợ dạy bảo."
"Ngươi nếu thật nghe lời của ta, ban đầu thì không nên cùng Lý gia qua lại, hà tất rơi vào cảnh này."
Trương Chính Dương biết được người con rể này thiên tư bình thường, không có bản lãnh trí tuệ gì, hết lần này tới lần khác lại muốn thao tác một phen, để cho nguyên bản nắm chắc phần thắng biến thành đại nghịch phong.
Nếu không phải con gái năn nỉ, lại có cháu ngoại, Trương Chính Dương nhất định sẽ tuân theo di chiếu Tiên Hoàng.
Hai mươi năm chấp chưởng quyền hành Thủ Phụ, trải qua bao nhiêu sóng gió đấu tranh, Trương Chính Dương có nắm chắc đưa ba vị Cố Mệnh Đại Thần khác đi Chiếu ngục.
Dù cho mẹ ruột Hoàng Đế, cũng không được!