Chương 10: Không ham muốn

Trong tòa nhà chính của Thiên lao.

Chu Dịch đẩy cửa đi vào, khom người thi lễ.

“Ngưu thúc, ngài tìm con sao?”

Ngưu giáo uý ra hiệu bảo Chu Dịch ngồi xuống: “Thủ đoạn của tiểu tử nhà ngươi quá thô bạo, không sợ Cẩm Y Vệ tra ra sao?”

Vừa mới nghe xong ngục tốt báo cáo, Ngưu giáo úy đã phỏng đoán là Chu Dịch dùng thủ đoạn hại chết Lưu thị lang, chuyện này trong thiên lao nhìn mãi quen mắt. Quan viên đưa đối thủ của mình vào thiên lao, không muốn đối thủ vực dậy được, thì sẽ đưa chút bạc để lấy mạng hắn.

“Ý của Ngưu thúc là sao, ta chỉ chăm chỉ nghiêm túc đi đưa cơm mà thôi.”

Chu Dịch giả ngu giả ngơ, không phủ định cũng không thừa nhận.

Thi thể của Lưu thị lang và La Hổ đều đã lạnh ngắt rồi, có thể nói là chết không đối chứng, nhưng mà cũng không phải là không có nguy hiểm. Phượng Dương quốc không phải là một nước đặt luật pháp lên hàng đầu, có tội hay vô tội đều dựa vào sự định đoạt của bề trên, hình cụ tra tấn, muốn gì mà chẳng được?

Ngưu giáo úy hừ một tiếng: “Khó trách Lôi đại nhân nói với ta, hiện nay, trong thiên lao, tiểu tử nhà ngươi là giảo hoạt nhất!”

“Lôi đại nhân quá khen.”

Chu Dịch cười nói: “Trong tòa nhà của La quán chủ ở kinh thành có giấu mấy ngàn lượng bạc. Bạc thuộc về Ngưu thúc, quyền phổ thuộc về ta, tòa nhà kia thuộc về quả phụ dó.”

“Chu đáo!”

Ngưu giáo úy khen ngợi một tiếng, càng nhìn Chu Dịch càng cảm thấy vừa lòng.

Tình nguyện chia sẻ lợi ích của mình, cũng hoàn thành lời hứa với La Hổ, Ngưu giáo úy thừa nhận bản thân ông không làm được, dù sao thì chuyện ức hiếp quả phụ ăn sạch hết, thật sự cũng rất phổ biến.

“Dù sao thì La sư phó cũng có ơn dạy bảo ta.”

Chu Dịch vốn dĩ không muốn xuất đầu lộ diện, bài thuốc bổ kia cũng không phải là thứ quan trọng nhất, mà rõ ràng là muốn Lưu thị lang chết.

Lưu thị lang là một kẻ tiểu nhân!

Loại người này làm việc không hề có điểm dừng, không dùng một gậy đánh chết hắn thì sẽ để lại hậu hoạn khôn lường, ngộ nhỡ dỗ cho tân hoàng vui vẻ, lại được phục chức, Chu Dịch cũng chỉ có thể bỏ trốn mất dạng mà thôi.

Ngưu giáo úy hiếu kỳ nói: “Đã sớm biết ngươi mê luyến võ đạo, nhưng đã luyện được trò trống gì chưa?”

“Từ nhỏ thân thể ta đã ốm yếu, luyện võ để làm cho thân thể khỏe mạnh mà thôi.”

Chu Dịch cầm nắp chén trà, nắm trong tay hơi vuốt nhẹ, trong giây lát đã hóa thành một nhúm bột phấn.

Ngày trước, Ngưu giáo úy cũng đã từng vào võ quán, không thể chịu được sự cực khổ của việc rèn thể, đến ngay cả Bì Mô cũng chưa luyện thành, nhưng cũng hiểu được sự phân chia của cảnh giới võ đạo.

“Xương cốt cứng như sắt thép, bóp đá thành bùn, tiểu tử, ngươi vô thanh vô tức mà lại có được thực lực như vậy?”

“Mười năm như một, không ngày nào nghỉ, chưa bao giờ ngừng uống thuốc bổ, thiên phú cũng coi như là hạ hạ đẳng rồi.”

Những gì mà Chu Dịch nói cũng không phải là khiêm tốn, dựa theo lời của Ngụy Xương, bảy tám năm trên giang hồ thì có thể luyện gân cốt, nhưng mà sống trong giang hồ thì sẽ không có thời gian mỗi ngày đều luyện công.

Đệ tử chân truyền của La sư phó, từ nhỏ đã dùng thuốc để ngâm tắm nội khí uẩn thể, mười sáu mười bảy tuổi cũng đã là đại thành gân cốt, được gọi là có hi vọng trở thành Tiên Thiên tông sư trong tương lai.

Chu Dịch vừa hâm mộ nhưng cũng không ghen ghét, dù sao thì đệ tử thiên tài kia đã chết trong loạn quân kia rồi.

Tồn tại mới là điều cốt yếu của mọi thứ.

Ai sống lâu, giết chết được người ngang hàng, thì đó mới chính là tông sư một đời!

Ngưu giáo úy tấm tắc tán thưởng: “Tiểu tử, trên giang hồ ngươi cũng là cao thủ nhị lưu, tại sao không xông pha bên ngoài, thoải mái hơn nhiều so với ở trong này mà đưa cơm.”

“Nhị lưu thì là cái rắm gì, trong mười đại võ quán ở kinh thành, thì quán chủ đều là cao thủ Luyện Tạng. Nghe đồn Trần sư phó của Kim Đao võ quán đã bắt đầu luyện Tẩy Tủy, có được thần lực dễ dàng quật ngã cả chín con trâu, kết quả chết chẳng thấy xác!”

Chu Dịch nhún nhún vai nói: “Tranh tới tranh lui thì cũng bị tịch thu tài sản chém hết cả nhà, nào được an ổn thoải mái như ta chứ?”

Nghề nghiệp tốt nhất là ăn lương nhà nước!

Chu Dịch đã có nghề nghiệp tốt nhất rồi, huống hồ gì thiên lao thấp kém nhưng quyền thế, kiếm chác được nhiều mà lại không dây vào tranh đấu trong quan trường, quả thực là hoàn mỹ!

Ngưu giáo úy nghe thấy vậy, ánh mắt lập loè, đột nhiên hỏi nói: “Tiểu tử ngươi nói xem lần này ta có thể làm tư ngục không?”

Chu Dịch trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Khó!”

“Là sao?”

Ngưu giáo úy ngồi ngay ngắn, hắn đã hỏi không ít người câu hỏi này, tất cả đều chúc mừng và nịnh bợ hắn.

Tất cả mọi người đều cho rằng, người nhận chức Ti Ngục của thiên lao không ai khác ngoài Ngưu giáo úy.

Người ngoài dám nhận chức, không hiểu quy củ của thiên lao, thì không bao lâu cũng sẽ bị tống vào tù!

Chu Dịch cân nhắc nói: “Lôi đại nhân vì xin giảm tội, đương nhiên là sẽ báo với triều đình về âm mưu tạo phản của Long tướng, tân bệ hạ làm sao dám tin tưởng quan lại trong lao, khả năng lớn là sẽ điều một tâm phúc đến làm Tư Ngục.”

Mười năm sống trong thiên lao, Chu Dịch sớm đã phát hiện.

Tính lưu động của chức quan trong thiên lao quá thấp, gần như là hình thành thế cục cha truyền con nối.

Phụ thân của Lôi tư ngục là giáo úy, ông nội của Ngưu giáo úy là tư ngục tiền nhiệm, ngay cả phụ thân, ông nội của Chu Dịch đều là ngục tốt.

Chỗ ở của quan tứ phẩm ngự sử trung thừa trong triều đình đều là nhà thuê, quan chức nhỏ ở thiên lao đều mua nhà ở Thần kinh, đương nhiên ngự sử người ta có thể là giả nghèo, nhưng cũng đủ để nói lên vấn đề ở thiên lao.

Ngưu giáo úy không phục hừ một tiếng: “Ở chỗ này của ta trong tối ngoài sáng đủ các loại quy củ, làm bừa mà không hiểu, có thể quản được sao?”

“Đúng thật là người ta không hiểu quy củ, nhưng có thể sai Cẩm Y Vệ bắt người, đám người chúng ta có cấm được không? Cuối cùng tất cả chúng ta đều bị đổi người, tất cả quy củ đều do người ta đặt ra!”

Hoàng đế gặp nạn, nhưng người gặp xui xẻo không phải là hoàng đế mà là đám quan viên nhãi nhép sẽ bị nghiền thành cặn bã.

Chu Dịch thấy sắc mặt của Ngưu giáo úy biến thành màu đen, vội vàng bày tỏ lòng trung thành nói: “Ngưu thúc yên tâm, ta nhất định là sẽ ủng hộ ngươi.”

“Một kẻ đưa cơm như ngươi thì làm được gì chứ?”

Ngưu giáo úy thở dài nói: “Lôi đại nhân cũng đã khuyên ta như vậy, năm đó hắn gia nhập vào Long tặc, mới gặp họa xét nhà lưu đày. Nếu không thì mấy thế hệ nhà Lôi gia đều là giáo úy thiên lao, bất kể là triều đại nào, đều sẽ được phú quý!”

Huân quý triều đình mà còn bị giảm tước vị qua từng đời, qua năm thế hệ thì chẳng khác gì thứ dân, thiên lao lại là bát cơm có thể truyền đến đời con cháu.

“Ngưu thúc không cần sầu lo, nếu như có đại nhân được điều xuống, ngài chỉ cần dốc hết sức phụ tá!”

Chu Dịch khuyên giải an ủi nói: “Thiên lao đã có từ tiền triều, bất kể là ai làm Tư Ngục, chẳng được bao lâu thì cũng phải cùng một giuộc với thiên lao mà thôi.”

Thiên lao tương đối độc lập tự chủ, cũng ít liên hệ với các nha môn, cửa lao đóng lại thì đã trở thành một nơi thế ngoại.

Mặc cho ai lên làm tư ngục, nắm giữ quyền lực và ích lợi to lớn đến như vậy, đều sẽ không muốn cải cách thiên lao!

Ngưu giáo úy hơi gật đầu tán đồng, thay đổi đề tài, nói: “Tiểu tử ngươi năm nay đã hai mươi bảy rồi nhỉ, vậy mà mỗi ngày đều đến Xuân Phong lâu vui đùa? Nhà đại ca ta có một chất nữ, người đoan trang……”

“Ngưu thúc, đêm nay ta có hẹn với Lộng Ngọc cô nương đàm luận đại đạo, đi trước một bước!”

Chu Dịch liên tục xua tay, đã xuyên không rồi mà cũng không thể nào thoát được chuyện mai mối xem mắt.

Nếu như hắn là một ngục tốt thật sự thì còn có thể chấp nhận được, đến khi lớn tuổi thì còn có thể cầm kẹo mà vui đùa với con cháu, nhưng vì sự tồn tại của Trường Sinh Đạo Quả, khiến cho Chu Dịch không thể nào ở bên cạnh bất kỳ ai lâu dài được.

Đầu tiên chính là sợ bại lộ bí mật, Trường Sinh Đạo Quả là báu vật mà Chu Dịch sống nương nhờ.

Bất kể là thuật dịch dung hay là thuật biến hóa đều không tuyệt đối an toàn, nếu như chung sống với nhau lâu dài, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.

Sau đó là phận má hồng nhanh tàn phai, sau mấy mươi năm tuổi thanh xuân của nữ tử không còn nữa, Chu Dịch không biết phải đối xử với họ như thế nào.

Đám tiểu tỷ tỷ ở Xuân Phong tốt biết bao nhiêu, bất kể là qua bao nhiêu năm thì vẫn thanh xuân mỹ mạo, hơn nữa chỉ cần có tiền, không cần tình cảm, không sợ vướng bận!

Ngưu giáo úy liếc mắt nhìn Chu Dịch một cái, vô cùng ghét bỏ xua tay.

“Cút cút cút, chất nữ kia của ta ôn nhu hiền thục, cũng không thể để cho nhóc con nhà ngươi hại đời người ta được!”

……

Sau khi xong việc.

Chu Dịch vẫn chưa đến Xuân Phong lâu, trong thời kỳ quốc tang cấm tất cả yến tiệc tiêu khiển.

Đương nhiên, chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc làm ăn của Xuân Phong lâu, người ta mở cửa sau lén lút đón khách, giá cả ngược lại còn tăng lên.

Trở về nhà.

Chu Dịch đọc sách Xuân Thu một lúc, suy nghĩ về hậu quả của những chuyện mà hôm nay hắn đã làm.

“Chuyện của Long công tử xử lý có chút lỗ mãng, nhưng trút được cục tức này, thể xác và tinh thần đều thoải mái cũng không lỗ!”

Cẩn thận, thận trọng không phải là nghẹn khuất uất ức, huống hồ tu hành võ đạo cũng liên quan đến tâm cảnh, đặc biệt là tu hành nội khí, suy nghĩ không thông sẽ khiến cho việc tu hành cảnh giới bị chậm lại, thậm chí sẽ trì trệ không tiến bộ được.

Từ xưa đến nay, cường giả chân chính hiếm khi trưởng thành mà dựa thiên phú và tài nguyên, phần lớn là do tâm cảnh cường đại!

Chu Dịch đương nhiên là một ngoại lệ, chỉ cần bất tử, cường giả chẳng qua cũng chỉ là một đống xương khô mà thôi, những câu chuyện hoặc những nhân vật trong tiểu thuyết đều bị lãng quên.

“Thật ra thì chuyện để lộ thực lực cho Ngưu giáo úy biết, cũng chẳng có chỗ nào xấu cả.”

Chu Dịch sớm đã có dự định ngả bài, chẳng phải vì muốn tranh đoạt quyền lực, mà là có thể khiến cho ngày tháng ở trong thiên lao được thoải mái hơn mà thôi.

Trong nội bộ, ngươi không ham muốn không cầu tiến, thì chẳng ai có thể làm gì được ngươi.

Chỉ cần không gây ảnh hưởng đến lợi ích của bất kỳ kẻ nào, người khác lại càng không vô duyên vô cớ động chạm, một ngục tốt đưa cơm có bản lĩnh, đầu óc linh hoạt, ngược lại bình thường sẽ được chiếu cố nhiều hơn.

Tự kiểm điểm bản thân, hôm nay là ngày may mắn!

“Ngày mai đi gặp nhân tình của La sư phó, đưa đến nông thôn tránh đầu sóng ngọn gió. Còn về phần đơn thuốc và bạc trong nhà, chờ thêm một hai năm nữa rồi lại lấy, đến khi đó chắc là an toàn rồi!”

Trên người Chu Dịch có báu vật quý giá nhất trên đời, những đồ vật khác chỉ là đồ bình thường mà thôi.

Hiện giờ Thần kinh đang ở vào thời kỳ loạn lạc nhất, bên ngoài có cấm quân, hắc kỵ, Cẩm Y Vệ lùng bắt người khắp nơi, lỡ đâu phát hiện ra tòa nhà kia của La sư phó rồi thì sao?

Chu Dịch chạy đến thì chẳng khác nào chui đầu vào lưới, ngày mai sẽ là người khác đưa cơm tù cho hắn.

Cho dù không có Cẩm Y Vệ, thì còn có đệ tử hoặc là tộc nhân của La sư phó, đến lúc đó không tránh khỏi một trận chém giết…… Đây đều là hung hiểm!

Chờ thêm mấy năm, thứ mà Chu Dịch không thiếu nhất chính là thời gian.

Sau khi nghĩ trước nghĩ sau, cân nhắc suy nghĩ thông suốt, Chu Dịch đứng dậy đánh mấy quyền, về phòng đả tọa tu hành Quy Nguyên quyết.

Quy Nguyên quyết tiến bộ chậm chạp, còn chưa đạt đến cảnh giới cao thủ tam lưu nữa. Nhưng tu hành nội khí trước nay vẫn luôn là về sau nhanh hơn mới đầu, càng ngày càng vững chắc, vội vàng cũng không được gì!

Trăng sáng sao thưa, đêm khuya tĩnh lặng.

Một bóng người nhỏ gầy phóng qua vách tường, dừng trong góc tối, y phục dạ hành hòa thành một thể với bóng đêm.

Bóng người men theo chân tường, lén lút lẻn vào trong phòng.

Bỗng nhiên.

Dưới chân mềm nhũn, thân hình ngã quỵ.

Bóng người kia phản ứng mau lẹ, đưa nội khí vào hai chân, chân trái dẫm chân phải lướt qua vài thước, tránh rơi xuống cái hố kia.

“Nội nó chứ, viện nhà ai mà lại đào hố thế này?”

Người kia nương theo ánh trăng, nhìn thấy ánh sáng lạnh phát ra từ chông nhọn lấp lánh dưới đáy hố, nghĩ đến mà tim đập nhanh hơn. Bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng không tiếng động, rất mau đã lần đến song cửa sổ của phòng ngủ chính, đục giấy cửa sổ thổi mê hương vào.

Người kia chờ một lát, xác nhận là dược hiệu đã phát tác, mở cửa sổ ra chui vào, thuận thế lăn nhẹ rơi xuống mặt đất.

“A……”

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết phát ra, người kia bị mười mấy cây đinh trên mặt đất, đâm cho người đầy lỗ.

Không biết là trên những cây đinh kia được bôi thuốc gì, người kia chỉ cảm thấy tê tê dại dại, không còn chút sức lực nào, vận dụng nội khí muốn giải độc, kết quả là không hề có bất kỳ tác dụng nào cả.

“Bí dược của Cẩm Y Vệ, đến ngay cả cao thủ hàng đầu trúng phải thì cũng mặc người xâu xé!”

Giọng nói của Chu Dịch vang lên ngay chỗ cửa sổ, từ ngay sau khi người kia tiến vào trong sân thì hắn đã phát hiện, hơn nữa hắn chưa bao giờ đả tọa trong phòng ngủ chính, trong ổ chăn trên giường chỉ là một người giả mà thôi.

“Đại hiệp tha mạng……”

Người kia nằm trên mặt đất cầu xin, đang muốn tìm một cái cớ để làm người ta mềm lòng, kết quả còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy mấy mũi tên được bắn ra từ nỏ.

Sau nửa canh giờ.

Chu Dịch dùng xẻng lấp bằng mặt đất, ngẩng đầu nhìn cây táo trong viện.

“Sang năm táo ra quả, mùi vị chắc là rất ngon, phải tặng cho đồng liêu ăn mới được!”