Chương 57: Là Ai Chọc Tiểu Cô Nương Của Ta Khóc

Sở Đế Hoàng dùng ngón gõ xuống suy nghĩ gì đó

Bầu không khí Đế Điện trở nên im lặng trong nháy mắt, trong lòng Sở Đế Hoàng đặt ra hai câu hỏi nên hay không nên

Nếu hắn cưới Vương Tiên Nguyệt thì khả năng cao rất khó để nạp thêm hậu cung, tương lai nếu muốn thông gia với các gia tộc khác cũng là một vấn đề, tuy nhiên với việc có một thế lực Võ Hoàng trợ giúp hiện tại thì khả năng Đại Sở Quốc bành trướng địa vị được nâng lên khá cao, hắn có thể nhờ Băng Tuyết Cung cho người trợ giúp Đại Sở Quốc trong việc đánh chiếm các vực khác, ở Tây Vực thì Lạc Gia hiện tại đang đứng hạng nhất do lão tổ Mạc Gia đã bị ngắm gà sớm, và hàng năm Đại Sở Quốc còn gửi cho Lạc Gia một món quà khá lớn, Nam Cung Gia lão tổ thì còn đang bị ám thương luôn bế quan, gia tộc cuối cùng là Triệu Gia thì cho dù là lúc Lạc Gia yếu nhất chỉ trên một chút hiện tại không đáng để ý, bây giờ nếu nạp Vương Tiên Nguyệt làm hậu sao đó mượn nhờ Băng Tuyết Cung dẫn binh Đại Sở Quốc cùng Lạc Gia đánh bại ba gia tộc còn lại thì Tây Vực về tay, sau đó dẫn quân đấm Nam Vực và Bắc Vực thì chỉ còn Trung Vực, tuy nhiên Trung Vực lại là thứ đau đầu nhất hiện tại

Trung Vực là nơi tài nguyên nhiều vô cùng, Võ Thánh cường giả ở đó đã xuất hiện trở thành Thánh Địa Thánh Chủ lừng lẫy, bên trong thì càng có khả năng giấu đi Võ Thần cấp bậc lão tổ tông, một Võ Thánh cho dù mười Võ Hoàng cũng không địch nổi nói chi là Võ Thần

" Thôi bỏ đi trung vực vẫn còn rất xa, chuyện quan trọng bây giờ là nạp Vương Tiên Nguyệt làm hậu ít nhất sẽ giúp ta chiếm lấy Tây Vực, tương lai chỉ cần lên được Võ Hoàng thì không cần lo lắng về chúng "

Sở Đế Hoàng thâm suy nghĩ nói

Sau đó hắn mỉm cười liếc nhìn Vương Ngạo Thiên đáp

" Ta đồng ý với điều kiện này, phiền Vương ái khanh gửi lời đến Vương Tiên Nhi trẫm muốn phong nàng làm hậu "

Lời vừa dứt mọi người đều bất ngờ, họ không nghĩ đến Sở Đế Hoàng lại chấp nhận việc này, ngay cả Ngụy Trấn Thiên cũng có chút không đoán được ý đồ

Vương Ngạo Thiên càng là người sững sờ nhất, lời nói đó của lão là kêu Sở Đế Hoàng biết khó mà lui, không nghĩ đến hắn lại thật sự nạp Vương Tiên Nguyệt làm hậu việc này có chút không đúng nha, với một kẻ như hắn khi nghe đến ba từ không nạp phi thì chắc chắn sẽ làm trái, tuy nhiên Vương Tiên Nguyệt sau lưng có chỗ dựa Võ Hoàng nên hắn không dám, chỉ có thể sủng ái một mình Vương Tiên Nguyệt tương lai hoàng tử càng có thể là người mang huyết thống Vương Thị bọn họ

" Vâng vi thần sẽ báo cho tiểu nữ "

Vương Ngạo Thiên cúi người thầm cười nói

Ngụy Trấn Thiên thì nhúi chặt mày không hiểu hắn định làm gì, xem ra một tí phải hỏi bệ hạ rồi bây giờ ngài ấy càng ngày càng khó đoán

Sở Đế Hoàng đứng dậy nói

" Được rồi nếu đã thế thì bãi triều, hôm nay là ngày hoa anh đào nở đi thôi "

Nói xong hắn đứng dậy đi về phía trước, văn võ bá quan tập hợp hai phe đi sau lưng hắn bên phải là Vương Ngạo Thiên bên trái là Ngụy Trấn Thiên. Sở Đế Hoàng liếc nhìn đã nhận ra bên nào là tham quan, bên nào là minh quan, có điều minh quan phải nói là ít gấp đôi tham quan a

" Dù ở thế giới này nếu bị phát hiện tham tiền thì tội chết là cái chắc, huống hồ là một kẻ như nguyên chủ không thích ngươi khác ăn trên đầu trên cổ mình, tuy nhiên hắn lại phảm phải một sai lầm là trầm mê sắc đẹp a "

Sở Đế Hoàng lắc đầu không khỏi thở dài

Con đường đi ngắm hoa anh đào rất dài phải tầm một hai tiếng đường bộ, hôm nay là ngày đầu tiên nở nên hoa anh đào rất đẹp, từng cánh hoa anh đào rơi xuống xung quanh đường dù là trong ngoài Đế Điện đều có cả, thời gian nhanh chóng trôi đi Sở Đế Hoàng vẫn cảm thấy hứng thú ngắm tiếp, dù sao cảnh tượng này vẫn rất thoải mái. Tuy nhiên trời đột nhiên đổ cơn mưa xuống, Sở Đế Hoàng ra lệnh văn võ bá quan đường ai nấy đi, sao đó trực tiếp phóng về Đế Cung cởi Long Bào ra lao vết mưa trên cơ thể, không biết vì sao hắn cảm giác thiếu thiếu gì đó

" Sao cảm giác hôm nay quên việc gì đó thì phải "

Bỗng Sở Đế Hoàng nhớ đến một tiểu cô nương mặc y phục màu xanh lá, sở hữu khuôn mặt dễ thương xinh xắn đáng yêu, chiều cao khá lùn ôm người hắn gọi hai tiếng caca

" Đậu phọng quên mất Vương Tiên Nhi "

Đây là câu nói đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn

Sở Đế Hoàng thầm mắng đen đủi, trực tiếp thay một bộ y phục màu đen liếc nhìn cây dù trong phòng cầm lấy nó đi khỏi Đế Cung

Ở một nơi gần diễn võ trường nơi các quý tộc ở Đại Sở Quốc thường đặt cược quân lính đánh nhau

Một tiểu cô nương có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu ngũ quan tinh xảo, mặc một bộ y phục màu vàng nhạt ước đầy nước mưa, có một đôi mắt to tròn màu đen, máy tóc dài màu xanh lục dính đầy nước mưa đang thất thần đứng cách xa diễn võ trường để hạt mưa rơi xuống

Người này không ai khác là Vương Tiên Nhi

" Nói dối nói dối huynh là đồ nói dối, chả phải sẽ hứa đi ngắm hoa anh đào với ta sao bây giờ huynh ở đâu ca ca "

Lời nói vừa dứt từ trong mắt nàng hai giọt nước mắt rơi xuống

Bỗng một bóng đen xuất hiện sau lưng nàng trên tay cằm một cây dù mỉm cười nói

" Là ai đã chọc tiểu cô nương nhà ta khóc "

Vương Tiên Nhi xoay người lại đập vào mắt nàng là một thiếu niên tuấn tú, mặc một bộ y phục màu đen quen thuộc

" Caca "

Vương Tiên Nhi trực tiếp kêu lên ôm thật chặt vào thiếu niên đó nhỏ giọng nói tiếp

" Ta tưởng huynh quên ta không cần ta nữa chứ "

Sở Đế Hoàng nhìn tiểu cô nương đang ngoan ngoãn như chú mèo con ủy khuất ôm mình không nhịn được mỉm cười nói

" Yên tâm tiểu muội của ta ở đây vi huynh làm sao quên được "

Vương Tiên Nhi mỉm cười tuy nhiên không biết vì sao hai từ tiểu muội làm nàng có chút không thoải mái trong đầu thầm nghĩ

" Huynh ấy chỉ coi ta là muội muội thôi sao "