Sở Đế Hoàng chống tay lên cằm suy tư một lúc rồi nói
" Hiện tại vẫn chưa tìm được cách trừ khử lão, cứ để lão ta sống thêm vài năm nữa đi "
" Vâng thần hiểu rồi, có điều thần vẫn còn một điều thắt mắt Bệ Hạ hôm qua có người tập kích ngài sao ?"
Ngụy Trấn Thiên nhìn về phía Sở Đế Hoàng thắt mắt nói
" Không ngươi nghỉ gì thế, Trẫm là Hoàng Đế của Đại Sở Quốc Đông Châu này, không cho dù là cả Thần Võ Đại Lục số người dám ám sát Trẫm cũng chưa quá năm người, chả qua là Trẫm bị phản phệ tu luyện thôi "
Sở Đế Hoàng phất tay bình thãn nói
" Ngài bị phản phệ tu luyện, không thể tin được với Thiên Phú của Bệ Hạ thì cho dù là đám Thánh Tử, Thánh Nữ gì đó của các Đại Tông Môn cũng không bằng, thế mà ngài lại bị phản phệ tu luyện thật không tin nổi "
Ngụy Trấn Thiên dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Sở Đế Hoàng nói
" Ngụy Tướng Quân ngươi đã nghe câu nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên chưa, dù Thiên Phú của Trẫm nếu ở Đông Châu hoặc cả Thần Võ Đại Lục thì cũng dư sức trong năm người đứng đầu, nhưng nếu so với cả Thiên Nguyên Đại Lục thì vào mười thứ hạng đầu cũng khó, Trẫm bị phản phệ công pháp là điều hết sức bình thường ai mà không mắt sai lầm trong một lần tu luyện chứ "
Sở Đế Hoàng chống tay lên cằm nở nụ cười hồn nhiên nói
Ngụy Trấn Thiên nghe xong câu này thì giật mình nhìn về phía Sở Đế Hoàng, đây là lần đầu tiên lão thấy hắn cười tuy ở trong cuộc hộp hoặc khi nãy hắn cũng cười, Nhưng đấy đều mang kèm theo lượng lớn sát khí đây là lần đầu tiên lão thấy hắn cười hồn nhiên giống với những thiếu niên khác
" Bệ Hạ quả nhiên vẫn còn là một thiếu niên, tuy có vài phút bốc đồng nhưng cũng có nhiều lúc trầm ổn "
Ngụy Trấn Thiên nghỉ trong lòng
" Nếu không có chuyện gì thì lão thần xin phép cáo từ "
Ngụy Trấn Thiên cuối người cung kính nói thấy Sở Đế Hoàng không nói gì thì xoay người bỏ đi
Lúc này trong Đế Cung to lớn chỉ còn Sở Đế Hoàng cùng Lạc Thanh Nhàn
Lạc Thanh Nhàn bỗng lên tiếng không nhịn được cười nói
" Đế Nhi không nghĩ đến con diễn kịch tốt đến thế, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên câu này dành cho người khác thì được, Nhưng nếu dành cho một người có tính kiêu ngạo cả đời chỉ nhìn kẻ khác bằng nửa con mắt như con thì hoàn toàn không được a "
Sở Đế Hoàng thấy thế thì cũng nhết môi cười nói
" Mẫu Thân quá khen dù gì Hài Nhi cũng phải tỏ ra mình là một Thiếu Niên có nhiều lúc bốc đồng cũng có nhiều lúc lại trầm ổn chứ, nếu cứ tỏ ra luôn kiêu căng ngạo mạn thì sẽ có người nghi ngờ Hài Nhi có phải là cường giả từ mấy vạn năm trước chuyển thế không, dù gì những lão quái vật đấy cũng có tính cách rất ngạo mạn "
" Đế Nhi con ta xem ra cũng trưỡng thành hơn rồi nhỉ, được rồi bây giờ không có ai con có thể nói sự thật cho ta biết được chứ ?"
Lạc Thanh Nhàn nở nụ cười nói ở những câu đầu, nhưng lại nghiêm túc nhấn mạnh ở những câu sau
" Có vẻ không giấu được mẫu thân rồi, dù gì người cũng là người sinh ra con làm sao những kế sách cơ bản con dùng để đối phó đám Đại Thần người không nhìn ra được chứ "
Sở Đế Hoàng mỉm cười sờ tay lên cằm nói
" Được rồi vào vấn đề chính đi "
Lạc Thanh Nhàn nghiêm túc nói không còn giọng điệu vui vẻ như trước
" Được rồi vốn muốn giấu bí mật này nhưng xem ra hài nhi phải để lộ rồi Thanh Long Kiếm ra đi "
Sở Đế Hoàng thở dài nói sau đấy giơ tay ra, từ giữa không trung xuất hiện một thanh trường kiếm có màu xanh được vẽ hình ba con rồng từ thấp lên cao,tay cầm được tô màu vàng kim,ở giữa tay cầm có một viên ngọc lục bảo to lớn được khắc họa tiết hình một con Thanh Long
" Hảo kiếm tuy không biết nó có cấp bậc gì, Nhưng ta cảm giác được nó ít nhất cũng là Hoàng Giai Pháp Bảo "
Lạc Thanh Nhàn nhìn về phía Thanh Long kiếm không khỏi kinh ngạc dùng tay che miệng nói
" Mẫu Thân đoán nó là cấp bậc nào "
Sở Đế Hoàng nở nụ cười nói
" Theo kinh nghiệm của ta thì chắc là Hoàng Giai Trung Phẩm hoặc Hoàng Giai Thượng Phẩm "
Lạc Thanh Nhàn sờ tay lên cằm suy tư một lúc rồi nói ra suy nghĩ của nàng
" Mẫu Thân sai rồi nó là Huyền Giai Thượng Phẩm Pháp Bảo mang tên Thanh Long Kiếm "
Sở Đế Hoàng nở nụ cười nói
Hắn vừa dứt lời Lạc Thanh Nhàn đã đơ người vài giây sau đấy hỏi lại hắn một lần nữa
" Đế Nhi con nói pháp bảo này là gì "
" Huyền Giai Thượng Phẩm Pháp Bảo Thanh Long Kiếm "
Sở Đế Hoàng vẫn nở nụ cười nói, hắn không muốn để Lạc Thanh Nhàn biết được đẳng cấp thật của Thanh Long Kiếm, vì nếu lỡ như có người giết nàng xong dùng sưu hồn thuật tin tức Đại Sở Quốc có một thanh Thần Khí được truyền ra, hắn tin chắc rằng trong vòng ba canh giờ Đại Sở Quốc sẽ bị hủy diệt
Sở Đế Hoàng hắn không phóng đại giá trị của Thần Khí mà hoàn toàn là sự thật, thậm chí là còn hạ nó thêm vài bậc dù gì một thanh Thần Khí nếu có tin tức về nó được truyền ra, không biết nó là thật hay giả sẽ kinh động đến toàn bộ Võ Thần cùng Võ Đế, dù gì Lục Đại Võ Đế Pháp Bảo mạnh nhất cũng là Đế Cấp Hạ Phẩm hoặc Trung Phẩm, đằng này một thế lực Võ Hoàng như Đại Sở Quốc lại sở hữu Thần Cấp Pháp Bảo tin chắc rằng toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục sẽ đỏ mắt vì nó, nhất là Lục Đại Võ Đế chỉ cần một người trong số họ có Thần Cấp Pháp Bảo thì chắc chắn sẽ trở thành kẻ mạnh nhất
" Cái Gì Huyền Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo !!! "
Lạc Thanh Nhàn không nhịn được hét lên một tiếng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Sở Đế Hoàng
" Xuỵt Mẫu Thân nói nhỏ chút thôi, nếu tin tức này truyền ra ngoài hài nhi chắc chắn mấy thế lực cấp Võ Hoàng sẽ tập hợp lại thảo phạt Đại Sở Quốc, tuy Đại Sở Quốc ta mạnh nhưng một không thể địch được mười đâu "
Sở Đế Hoàng bịt miệng Lạc Thanh Nhàn nhỏ giọng nói
" Mẫu Thân kích động quá rồi, Đế Nhi không biết Pháp Bảo này con lấy đâu ra "
Lạc Thanh Nhàn bỗng bình tĩnh lại nói nhỏ vừa rồi nàng đã quá kích động rồi, Nhưng con trai mình chưa tới hai mươi tuổi đã có được một món Huyền Cấp Thượng Phẩm, còn nàng mấy trăm tuổi mới có nổi một Huyền Giai Hạ Phẩm làm sao nàng không thể kích động ?
Sở Đế Hoàng thấy thế thì bắt đầu bịa ra một câu chuyện nói
" Thật ra tối hôm qua con có rời khỏi Đế Cung đi dạo phố, rồi tình cờ gặp một lão già ăn xin đang chết dần vì đói, không hiểu sao hài nhi nổi lòng tốt mua cho lão ba cái màn thầu, lão ăn xong thì liền ném cho con một chiếc nhẫn rồi nói " Ngươi và ta có duyên món Pháp Bảo này tặng cho ngươi " , con nghe xong thì ngớ người nhìn lại thì liền không thấy lão ăn xin kia đâu, con nghĩ rằng lão là một cao nhân ẩn thế nên liền vội đi tìm mời về làm Cung Phụng nhưng không thấy đâu, kết cục con thất vọng quay về Đế Cung nằm ngủ nhưng chợt nhớ ra chiếc nhẫn được lão cho liền tò mò tìm hiểu thì phát hiện món Huyền Giai Thượng Phẩm Pháp Bảo này "