Chương 1: Trạch một ngày, ban thưởng Kim Cương Bất Hoại thần công

"Sở Huyền có hành động không đoan trang, làm tổn hại tới gia phong Sở gia, lập tức phạt ra khỏi Tổ trạch, khi chưa có sự cho phép thì không được bước vào Tổ trạch nửa bước!"

Sở Huyền quay đầu nhìn về phía Tổ trạch rộng lớn hoa lệ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, giống như là bị trục xuất ra khỏi mạch dòng chính vậy.

Khi một người bị chán ghét, dù chỉ một cái hắt hơi thôi cũng sẽ là điều sai trái và không thể tha thứ.

Hắn vừa xuyên việt mà tới, Sở gia đang mở tiệc chiêu đãi khách quý từ Hoàng đô tới, Sở Huyền bản thân là một trong những con cháu dòng chính (đích hệ) của Sở gia, tự nhiên cũng ở bên trong bữa tiệc này.

Cũng chỉ bởi vì hắn hắt xì hơi một cái thì bị trục xuất Tổ trạch, mặc dù không có nói rõ là trục xuất hắn khỏi dòng chính, thế nhưng cái này cũng chẳng khác nhau là mấy.

Quản gia dẫn hắn tới trước một tòa tiểu viện hoang vắng cách xa Tổ trạch.

"Thập Tam thiếu, sau này ngươi cứ ở nơi này đi, ta sẽ sắp xếp người mang đồ ăn thức uống tới."

Quản gia nói xong thì cũng rời đi.

Sở Huyền, là con cháu dòng chính của Sở gia một trong tam đại thế gia của Tần quốc, xếp ở thứ mười ba, là thế hệ trẻ tuổi trong dòng chính của Sở gia hiện nay, là người không được gia chủ chào đón nhất.

Đẩy cửa tiểu viện ra, trong sân cỏ dại mọc um tùm, hiển nhiên nơi này đã lâu không có người ở.

Tiểu viện này, cách xa Tổ trạch, ở vào biên giới tộc địa của Sở gia, bình thường đương nhiên sẽ không có người tới đây chứ đừng nói là ở lại cái nơi vắng vẻ này.

Sở Huyền thở dài một cái, bị ảnh hưởng bởi chuyện của cha mẹ, cho nên hắn luôn luôn không nhận được sự chào đón của gia chủ Sở Thiên Minh, mà Sở Thiên Minh chính là gia gia của hắn.

Cha hắn là con trai thứ ba của Sở Thiên Minh, vốn được yêu thương hết mực, đồng thời thiên phú cũng là nổi bật nhất trong các thế hệ bậc cha chú, chỉ vì hủy hôn ước làm trái lời Sở Thiên Minh để mà đi cưới mẹ của Sở Huyền, một nữ tử không có bối cảnh thâm hậu.

Suýt chút nữa thì làm cho Sở Thiên Minh tức chết.

Vào ba năm trước, cha mẹ Sở Huyền rời khỏi nhà không quay lại, không có tung tích gì nữa, từ đó tình cảnh của Sở Huyền càng trở nên không được thoải mái cho lắm, gia gia Sở Thiên Minh cứ mỗi lần nhìn thấy hắn thì đều phiền muộn trong lòng trở nên buồn bực.

Cuối cùng, hôm nay không nhịn được nữa, ôm tâm lý không nhìn thấy thì sẽ không phiền muộn trong lòng cho nên trục xuất Sở Huyền khỏi Tổ trạch.

Bộ phim cẩu huyết của thế gia a!

Sở Huyền không nói gì, nhưng có nói thì hắn cũng không thay đổi được cái gì, có một nơi để ở cũng đã là không tệ rồi.

Tối thiểu thì cơm áo không lo chết đói.

Nhìn vào cỏ dại mọc um tùm trong sân, Sở Huyền khổ não, chính mình dù sao cũng là thiếu gia của thế gia a, chẳng lẽ phải tự mình đi nhổ cỏ sao?

Cũng may khổ não chẳng được bao lâu thì đã có hai tên nô bộc của Sở gia được quản gia sắp xếp tới dọn dẹp lại tiểu viện, nhổ cỏ sạch sẽ, phòng ốc được quét dọn gọn gàng ngăn nắp.

Đổi tất cả đồ dùng cũ trong nhà và đồ dùng hàng ngày thành đồ mới.

Tới lúc này Sở Huyền cuối cùng cũng cảm nhận được một chút xíu cảm giác ưu việt khi bản thân là thiếu gia của một thế gia.

Phân phó nô bộc, chuyển một cái ghế nằm cùng với một số thư tịch tới cho mình.

Sau đó thì cứ như vậy trạch ở chỗ này.

Sau khi nô bộc rời khỏi, Sở Huyền nằm ở trên ghế nằm, hít thở lấy không khí trong lành, ngắm nhìn những đám mây bay trên bầu trời cao trong xanh, trong mắt có một chút mất mát.

Xuyên việt rồi, hoàn cảnh không thể nói là tốt nhưng cũng không tính là quá kém đi, ít nhất trước mắt áo có để mặc, cơm có để ăn.

Nhưng, đây là một thế giới võ giả có thể dời núi lấp biển, tu luyện có thể thông thần, bản thân là một tên cặn bã có thực lực yếu ớt, thực sự khó mà nói được cảm giác an toàn.

Ngày hôm sau, Sở Huyền nằm ở trên ghế nằm, trong tay cầm một quyền sách đang đọc, trong này ngoại trừ hắn ra thì không có người nào khác, nô bộc tới đưa đồ ăn, sau khi dọn dẹp xong thì rời đi, toàn bộ quá trình đều không nói được hai câu nói.

Ngay cả một thị nữ cũng không có!

Sở Huyền thở dài một hơi, quả nhiên là không được chào đón, bản thân là thiếu gia của thế gia, thế mà ngay cả thị nữ tới hầu hạ cũng chẳng có.

"Hệ thống càng trạch càng mạnh đã khởi đồng hoàn thành, trước mắt trói buộc phạm vi trạch là ở nơi ở này, ngươi trạch một ngày, ban thưởng Kim Cương Bất Hoại Thần công!"

Đột nhiên, trong đầu hắn vang lên giọng nói khác thường.

Sở Huyền giật mình rồi ngay sau đó tỏ vẻ mừng rỡ, lập tức ngồi bật dậy ngay ngắn, Hệ thống?

Trong đầu hiện ra một khoảng không gian mờ ảo, một hệ thống thông tin được truyền qua.

Hệ thống càng trạch càng mạnh, chỉ cần trạch là có thể mạnh lên, cứ trạch một ngày là đều có ban thưởng, phương thức trạch khác biệt đều có ban thưởng ngẫu nhiên.

Chỉ cần không bước chân ra khỏi cửa tiểu viện này, chỉ trạch ở trong cái tiểu viện này, trạch tới thời gian càng dài thì ban thưởng sẽ càng phong phú cũng càng ngày càng mạnh.

Mà một khi rời khỏi tiểu viện này, thành tích trạch sẽ phải tính toán lại từ đầu.

Tâm trạng của Sở Huyền lập tức trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, thị nữ gì đó không còn quan trọng, ta thích trạch, cứ trạch là được, trạch là an toàn là không có nguy hiểm!

Lập tức nhận lấy ban thưởng.

Một luồng thông tin tràn vào trong đầu, một cỗ lực lượng đang vận chuyển quanh thân, trên làn da hắn mơ hồ chớp động lên ánh sáng màu vàng kim.

Sở Huyền chỉ cảm thấy lực lượng của mình đang được đề cao không ngừng, đồng thời âm thầm vận chuyển công pháp Kim Cương Bất Hoại Thần công.

Nắm chặt nắm đấm lại, thực lực tăng vọt, nhất là lực phòng ngự, càng là đạt tới Phàm cảnh đỉnh phong.

Kim Cương Bất Hoại Thần công, thuộc về công pháp phòng ngự của Phàm cảnh đỉnh tiêm, nhưng ở phương thế giới này không tính là vô cùng cường đại.

Ở trên Phàm cảnh còn có Huyền cảnh, Linh cảnh, Hư cảnh, Hợp cảnh, Chân cảnh, Đế cảnh các loại cảnh giới.

Phàm cảnh chỉ là một cái cảnh giới trụ cột nhất, được chia ra làm ba cái giai đoạn tu luyện là Luyện Thể, Khai Mạch, Tụ Khí.

Chỉ có khám phá Huyền quan, bước vào Huyền cảnh thì mới thực sự bước lên con đường tu luyện, từ Huyền cảnh cho tới các cảnh giới đằng sau, mỗi một cảnh giới đều phân chia ra làm chín tầng.

Phàm cảnh cho dù có mạnh hơn nữa mà không phá được Huyền quan thì chung quy chỉ là kẻ phàm phu tục tử.

Có điều, Sở Huyền cũng không chán nản, phải biết, đây chỉ là ban thưởng cho việc trạch một ngày.

Ở trước khi thu hoạch được ban thưởng, thực lực của hắn, chẳng qua chỉ ở vào giai đoạn Khai Mạch trong Phàm cảnh, thuộc về hàng ngũ những tên cặn bã.

Bây giờ lập tức tăng vọt tới Phàm cảnh đỉnh phong, đặc biệt là bên trong Phàm cảnh, gần như khó có người nào có thể làm hắn bị thương.

Sở Huyền thỏa mãn, càng thêm kiên địch với việc chỉ trạch không ra khỏi cửa!

Sai khi duỗi eo vươn vai thả lỏng thân thể, Sở Huyền thay đổi tư thế rồi lại nằm lại trên ghế nằm, nâng thư tịch lên tiếp tục đọc.

Thở phào một hơi, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Thật dễ chịu!

Sau khi có hack, cả người tràn đầy năng lượng, quét đi sự phiền muộn trước đó.

"Ngươi thay đổi một cái tư thế, trạch cảm thấy rất dễ chịu, ban thưởng một rương Tụ Khí đan!"

Thế mà cũng có ban thưởng?

Sở Huyền tràn đầy năng lượng hơn, nhận lấy Tụ Khí đan mà Hệ thống ban thưởng, tới cả một rương lớn.

Cái rương này là được làm bằng gỗ, bên trong để vào hơn trăm bình đan dược, trong mỗi một bình đều có mười hai viên.

Lấy một bình đan dược ra, còn lại tất cả đều thu vào bên trong không gian của Hệ thống.

Đổ một viên đan dược ra, viên đan dược này có màu nâu và sáng bóng, mùi dược thoang thoảng quanh quẩn, đồng thời có thể mơ hồ cảm nhận được đan dược ẩn chứa linh vận.

Tuyệt đối là đan dược cực phẩm, không hổ là sản phẩm mà Hệ thống đưa ra.

Sở Huyền thả đan dược vào trong miệng, đan dược tan ra, hóa thành một cỗ linh khí tinh khiết tràn vào trong cơ thể, theo kinh mạch tới hội tụ vào đan điền.

Giai đoạn tu luyện cuối cùng của Phàm cảnh, chính là Tụ Khí.

Tụ đầy khí, xoay chuyển toàn thân thì mang ý nghĩ thông thường tu luyện Phàm cảnh đã tới cực hạn.

Muốn tiến thêm một bước, chỉ có đột phá Huyền quan tới thăng hoa cực điểm, lột xác Phàm nhập Huyền, bước vào Huyền cảnh.

Huyền quan khó phá, vô số người chỉ dừng bước ở đây, không cách nào đột phá Huyền quan, cả đời chỉ là phàm trần cho tới lúc tắt thở.

Một viên Tụ Khí đan vào trong bụng Sở Huyền, chỉ cảm thấy linh khí tràn đầy đan điền, lưu chuyển kinh mạch toàn thân, trên người mơ hồ nổi lên vầng sáng màu vàng kim.

Ở sau khi hắn thu hoạch được Kim Cương Bất Hoại Thần công, lập tức một lần hành động từ Khai Mạch đột phá tới Tụ Khí.

Ăn vào một viên Tụ Khí đan, càng là lập tức đạt tới Tụ Khí viên mãn, Phàm cảnh đỉnh phong đã hoàn toàn vững chắc.

Có điều, muốn tiến thêm một bước nữa cũng không phải ăn Tụ Khí đan là có thể giải quyết vấn đề, chỉ có đột phá Huyền quan, mở ra Huyền Diệu chi môn, tới thăng hoa cực điểm, lột xác Phàm nhập Huyền mới được.

Sở Huyền không vội, trạch tầm vài ngày, nói không chừng là có thể đột phá Huyền quan.