Chương 6: Lại là một người mang sứ mệnh
“Để cho ta xem, sự biến hóa của Vương Hạo trong ba ngày nay.” Hứa Mặc khẽ nói.
Hắn mở ra bản đồ của Tông môn trong hệ thống.
Chỉ thấy Vương Hạo đang ở trên mặt đất bằng phẳng, đang luyện tập 【Cổ Thần quyền pháp】.
Quyền pháp rất bình thường, không có tí uy lực nào.
Nhưng mà, Vương Hạo cũng không tức giận và thất bại, ánh mắt của hắn kiên định, luyện tập không ngại phiền toái.
Giống như xem quyền pháp là toàn bộ của mình!
Đồng thời, hô hấp của hắn rất có tiết tấu, phát ra một tiếng trầm thấp.
Hắn không thể phụ kỳ vọng và sự đào tạo của giáo chưởng.
“Tu luyện【Cổ Thần quyền pháp】cần phải có nghị lực rất lớn.”
“Vương Hạo là người có số mệnh là người thường tu thành tiên,【Cổ Thần quyền pháp】quả thật là để cho hắn rèn luyện thân thể.”
Hứa Mặc hài lòng nói.
Sau khi nhìn thấy Vương Hạo không có chút lười biếng, hắn coi như là có vẻ yên tâm rồi.
“Đinh, Tông môn cảm nhận được có một đệ tử dưới môn, có chút sốt ruột rồi, vì ngươi chủ động đưa lên một đệ tử có số mệnh thiên kiêu.”
“Ấn vào khuôn mẫu【Số mệnh của đệ tử】, sẽ gặp một người có số mệnh đã tới sơn môn bái nhập.”
m thanh lạnh như băng của hệ thông, xuyên vào trong đầu của Hứa Mặc.
“Ôi?”
“Lại là một đệ tử có số mệnh thiên kiêu?”
“Tông môn quá hăng hái quá hiểu chuyện, làm cho ta cảm thấy xấu hổ rồi.”
Hứa Mặc lẩm bẩm nói.
Khi nói chuyện, hắn đưa tay ấn vào khuôn mẫu【Số mệnh của đệ tử】.
. . .
Cùng lúc đó, bên ngoài Huyền Thiên tông tầm mấy vạn dăm.
Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn.
Thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, khí chất bất phàm, đang nấp ở một nơi hẻo lánh.
Lông mày của hắn nhăn lại, vẻ mặt cảnh giác đề phòng, trong hai mắt lộ ra sự mệt mỏi và phẫn nộ.
Ngón tay của hắn làm ra một tạo hình phong cách cổ xưa, tản ra một giới chỉ nhàn nhạt.
Thiếu niên này tên là Tiêu Phong, đang tránh cừu nhân đuổi giết.
“Tiền bối, còn bao nhiêu kẻ địch?” Tiêu Phong khẽ nói.
“Vẫn còn một, cẩn thận, hắn đang qua đây rồi.” Trong giới chỉ truyền ra một dao động rất nhỏ, giọng nói trong veo lại lạnh lùng.
“Được.” Vẻ mặt của Tiêu Phong trở nên lạnh lùing.
Chưa được bao lâu.
Một nam tử mặc áo choàng màu đen, xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt của Tiêu Phong.
“Đi chết đi!”
Tiêu Phong đưa hai tay ra, mạnh mẽ đẩy tới phía trước.
Một ngọn lửa rất nóng, giống như có thể đốt cháy vạn vật, trực tiếp cuốn sạch mọi thứ!
Nơi Thiên Hỏa đi qua, ngay cả không gian cũng trở nên đổ nát.
“A!”
“Chết tiết!”
“Tiêu Phong, điện Sâm La sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nam tử mặc áo choàng đen hét lên, giọng nói mang theo sự không cam lòng và bực tức.
Nếu đối mặt với sự cứng rắn, hắn hoàn toàn có thể đánh bại Tiêu Phong.
Nhưng mà ai ngờ là Tiêu Phong lại trốn ở một nơi bí mật gần đó để đánh lén.
Toàn thân của hắn bị ngọn lửa bao bọc.
Một lát sau, dưới uy lực khủng bố của Thiên Hỏa, nam tử mặc áo choàng màu đen trực tiếp bị đốt thành hư vô.
“Ôi!”
Tiêu Phong nặng nề phun ra một ngụm khí đục, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, trực tiếp ngồi lên trên mặt đất.
“Tiền bối, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?”
“Ta đã đắc tội với điện Sâm La, điện Sâm La tuyệt đối sẽ phái kẻ mạnh tới đuổi giết ta.”
Tiêu Phong nhức đầu nói, giọng nói có chút lo lắng.
Điện Sâm La chính là một Tông môn mạnh rất thần bí, trong Tông môn kẻ mạnh như mây.”
Lấy thực lực trước mắt của hắn, hoàn toàn không phải là đối thủ của Tông môn.
“Tiêu Phong, đi về hướng đông đi.”
“Trong trí nhớ của bổn vương, cách đây mấy vạn dặm ở phía đông, mấy ngàn năm trước có một Tông môn nhỏ.”
“Ngươi có thể che giấu thân phận bái nhập ở trong Tông môn này, có lẽ sẽ có thể trốn được đuổi giết của điện Sâm La.”
Trong giới chỉ truyền đến một giọng nói trong veo lại lạnh lùng.
“Che giấu thân phận bái nhập một Tông môn khác?”
Mắt của Tiêu Phong sáng lên, có chút vui sướng.
Một biện pháp tốt.
Hắn không kéo dài thời gian, bắt đầu nhanh chóng đi về hướng đông.
“Haha, nếu thực lực của bổn vương là mạnh nhất, tại sao lại sợ điện Sâm La nho nhỏ này?”
“Một cái tát, cũng có thể bị tiêu diệt.”
Giọng nói trong veo lại lạnh lùng trong giới chỉ, có vẻ rất bá đạo hống hách, lại có chút cô đơn...
. . .
Mấy ngày sau.
Tiêu Phong đến chân núi của Huyền Thiên tông.
“Tiền bối, ngươi nói Tông môn nhỏ mấy ngàn năm trước là Huyền Thiên tông sao?”
“Không sai, chính là Huyền Thiên tông.” Trong giới chỉ truyền đến một giọng nói.
Sau khi nghe thấy câu trả lời chắc chắn của tiền bối, Tiêu Phong có chút xấu hổ.
Nếu hắn biết trước, Tông môn nhỏ trong lời của tiền bối là Huyền Thiên tông, hắn nhất định sẽ từ chối tới đây.
Trong lời đồn Huyền Thiên tông cắt đứt truyền thừa, rách nát không chịu được, đã xuống dốc.
Thậm chí một thời gian trước trong lời đồn của kẻ mạnh, lúc đó giáo chưởng của Huyền Thiên tông đắc tội với Phiêu Diêu cung, bị kẻ mạnh của cung Phiêu Diêu mạnh mẽ giết chết.
Một tông môn sắp bị diệt sạch như vậy, cho dù là bái nhập vào trong đó, thì có tiền đồ gì chứ?
“Tiền bối, ngươi có điều không biết.”
“Huyền Thiên tông đã cắt đứt truyền thừa, đã xuống dốc rồi.”
Tiêu Phong mở miệng nói.
“Cái gì?”
“Huyền Thiên tông đã xuống dốc?”
Trong giới chỉ truyền đến một giọng nói kinh ngạc.
“Tiền bối, Huyền Thiên tông này ta xem vẫn là nên thôi đi.”
“Cho dù bái nhập vào trong đó, cũng không học được công pháp hữu dụng gì.”
Tiêu Phong nói thẳng.
“Hồ đồ!” Trong giới chỉ truyền đến một tiếng hét lớn.
“Huyền Thiên tông xuống dốc, vừa lợi cho ngươi ẩn trốn.”
“Vừa hay trong Tông môn không có kẻ mạnh, sẽ không phát hiện thân phận của ngươi.”
“Thứ hai, Huyền Thiên tông xuống dốc thành Tông môn nhỏ, hoàn toàn không hấp dẫn sự chú ý của Sâm La điện như với một Tông môn lớn.”
“Ngươi chỉ cần tùy tiện phát triển trong Huyền Thiên tông, bằng thiên phú và thể chất công pháp của ngươi, sớm hay muộn sẽ trở thành một người cự phách.” () Cự phách: Người đứng đầu về một mặt nào đó.
Tiền bối trong giới chỉ, giáo huấn nói lời thấm thía.
“Vẫn là tiền bối suy nghĩ chu toàn.”
“Vậy ta đi bái nhập Huyền Thiên tông.”
Tiêu Phong nói.