Sở Đế Hoàng ngồi trên chiếc ghế bên trong động phủ của mình nhắm mắt lại đang suy nghĩ gì đó
" Huynh đang suy nghĩ gì đó " Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên
Sở Đế Hoàng mở mắt ra nhận ra người vừa nói là Tuyết Sơ Nguyệt mỉm cười nói " Đang suy nghĩ tiểu tuyết nhà ta ăn gì mà xinh như thế "
" Hừ chỉ dẽo mồm dẽo miệng " Tuyết Sơ Nguyệt phồng má hừ một cái nhưng không nhịn được mỉm cừoi
Nàng đi đến trước mặt Sở Đế Hoàng xòe một tay ra
Sở Đế Hoàng trên đâu hiện lên một dấu chấm hỏi sau đó suy nghĩ gì đó đặt tay lên
Tuyết Sơ Nguyệt hất tay hắng ra ngoắc tay nói " Đưa Linh Thạch cho ta "
Sở Đế Hoàng gật đầu minh bạch gì đó lấy ra một vạn Thượng Cấp Linh Thạch đưa cho nàng
Tuyết Sơ Nguyệt vẫn tiếp tục ngoắc tay ra hiệu, khiến hắn ngớ người lấy ra Bảy Vạn Năm Thượng Cấp Linh Thạch còn thừa trích xuất năm ngàn viên đặt vào tay nàng
Tuy nhiên khi hắn vẫn chưa chú ý thu hồi Tuyết Sơ Nguyệt đã trực tiếp cưới lấy toàn bộ Linh Thạch
Trên đầu Sở Đế Hoàng hiện lên một dấu chấm hỏi lớn sau đó giật mình kêu lên " Trả Linh Thạch cho ta "
" Tục ngữa có câu phu quân tiền là nương tử tiền, nương tử tiền mãi là tiền của nương tử, huynh có tiền đều phải đưa ta giữ hết " Tuyết Sơ Nguyệt lắc đầu làm ra vẻ dạy dỗ nói
Sở Đế Hoàng trực tiếp nổi máu nói " Rốt cuộc là tên khốn nào đưa ra câu này ta trực tiếp lấy Kích liều mạng với hắn "
Bảy Vạn Năm Ngàn Thượng Cấp Linh Thạch a lúc ban đầu là Mười Vạn hắn đưa cho Lâm Thần cùng Lệ Hành Vân xem như phần thưởng, sau đó trả nợ Tuyết Sơ Nguyệt Một Vạn nếu nàng ta lấy thêm Năm Ngàn Viên nữa thì chí ít cũng còn Bảy Vạn, tuy nhiên bây giờ Tuyết Sơ Nguyệt đòi lấy hết toàn bộ số tiền tính kế khổ cực của hắn
Tuyết Sơ Nguyệt hừ một cái phồng má lên tỏ vẻ giận dỗi nói " Hừ câu này là do ta nói huynh muốn liều mạng với ai "
" Không phải không phải ta chỉ đùa thôi Tiểu Tuyết Nhi của ta trả Linh Thạch cho ta đi " Sở Đế Hoàng giật mình vội đi dến sau lưng nàng đấm vai nói
Tuyết Sơ Nguyệt ngồi trên chiếc ghế hưởng thụ đấm lưng, ngoắc ngoắc tay Sở Đế Hoàng trực tiếp rót trà bưng đến tận nơi
" Không tồi nể tình nên ta cho huynh vài trăm Thượng Cấp Linh Thạch " Tuyết Sơ Nguyệt hài lòng gật đầu trích xuất ba trăm Thượng Cấp Linh Thạch ném cho hắn
Sở Đế Hoàng cứng đơ họng nói " Không phải chứ đây là Bảy Vạn Thượng Cấp Linh Thạch đó muội chỉ trả ta ba trăm viên, rốt cuộc muội cần dùng nó làm gì nếu không cần thì trả ta đi "
" Không phải huynh nói đấy là tiền sính lễ sao ?" Tuyết Sơ Nguyệt uống một ngụm trà bình thản nói
Sở Đế Hoàng trực tiếp đặt tay lên đầu thầm mắng mình ngu ngốc cười khổ nói " Cái đó có thể nào không đặt sính lễ được không, hoặc có thể chờ ta đạt đến Võ Quân cũng được "
" Hừ không nhé nó rơi vào tay ta chính ta sẽ giữ lại nó, ba trăm viên là đủ rồi nếu huynh cần thứ gì có thể trực tiếp tìm ta, đừng hòng dùng tiền sau lưng ta nuôi tiểu tam nếu ta biết " Tuyết Sơ Nguyệt mỉm cuồi đáp
Câu cuối cùng của nàng không khỏi cười lạnh ra hiệu cắt cổ
Sở Đế Hoàng trực tiếp ngớ người như bị suy yếu trực tiếp ngã lăn xuống đất, khóc không ra nước mắt nhìn Tuyết Sơ Nguyệt dần dần rời đi khỏi tầm mắt
Sở Đế Hoàng đứng dậy lão đảo đi đến chiếc bàn chống tay lên nó rót một chén trà chấn định tinh thần hiện tại hắn đã tức đến mức sắp phun ra một ngụm huyết, tuy nhiên ấm trà lại không hề đổ tí nước nào cả hắn khẽ nhíu mày mở nấp ấm lên, bên trong gồm một chiếc túi chứa đựng toàn bộ Linh Thạch còn lại chỉ thiếu một vạn Linh Thạch ban đầu hắn mượn nàng ta
Sở Đế Hoàng liếc nhìn phương hướng nàng rời đi khẽ cười " Cô nàng này thật là "
Nói xong hắn không lãng phí thời gian trực tiếp kiểm tra tài nguyên tu luyện hiện tại đang có, sau đó trực tiếp tiến hành tu luyện vì ba ngày sau mới đến thời gian nhận giải thưởng
Sở Đế Hoàng ánh mắt hiện lên quyết tâm nói " Ba ngày sau phải đột phá Võ Sư Trung Kỳ cho bằng được "
Sở Đế Hoàng trực tiếp cởi áo ra vận chuyển Thiên Đế Quyết, thả ra từng viên đan dược, linh dược, trực tiếp dùng Thiên Đế Quyết hấp thụ bọn chúng, mỗi khi hấp thụ hắn không quên chưa thời gian để tiêu hóa một cách hoàn hảo, tu luyện mỗi tầng đều ở mức tối ta vì theo Sở Đế Hoàng thấy căn cơ vẫn là quan trọng nhất, trong cốt truyện gốc bản thân quá chú trọng dục tốc bất đạt sử dụng Song Tu đây là một sai lầm to lớn nhất
Ba ngày sau bên trong động phủ Sở Đế Hoàng đang ngồi ở đó tiếp tục tu luyện, ở trước bụng hắn là một vòng tròn Linh Khí
Sở Đế Hoàng bỗng mở mắt ra nghiêm nghị nói " Phá "
Sau đó hắn trực tiếp quơ hai tay ra đánh vòng tròn Linh Khí vào trong bốn bên dộng phủ, cảm nhận tu vi của bản thân mình hắn không khỏi hài lòng nói
" Đã đột phá Võ Sư Trung Kỳ "