Sở Đế Hoàng huýt sao đắc ý rời đi
Băng Di lắc đầu thở dài sao đó nhìn sang Đường Liên Nguyệt nói " Nguyệt Nhi con thấy rồi a ngươi này là kẻ xấu không phải người tốt bụng gì, tương lai nên cách xa người này ra hiểu chưa "
" Vi sao a Băng Di đại caca có làm gì sai sao ?" Đường Liên Nguyệt hồn nhiên nói
Băng Di cùng những người các đều cứng đờ người tiểu cô nương này biết nàng đang nói gì không, đối phương vừa hố mười vạn Thượng Cấp Linh Thạch của Tiếu Nguyệt Các nhà nàng đấy, đây là mười vạn một món tiền Võ Hoàng cũng phải thèm thuồng, cho dù có kiếm lời hai vạn Thượng Cấp Linh Thạch của những người cược Sở Đế Hoàng thì bọn họ cũng lỗ gần bảy vạn năm
Băng Di thở dài ánh mắt có chút chán nản nhìn nàng lạnh giọng nói " Tên kia hố bảy vạn năm ngàn Thượng Cấp Linh Thạch của Tiếu Nguyệt Các chúng ta, ngươi nghỉ sao mà nói hắn không làm gì Liên Nguyệt ngươi quá ngốc quá "
" Nhưng...nhưng không phải phụ thân cùng gia gia cùng các trưỡng lão khác nói câu có chơi có chịu sao ? đại caca thắng không phải là do thắng cược chứ không hề làm gì tổn hại đến chúng ta sao ?" Đường Liên Nguyệt cảm nhận được hàn ý từ trong lời nàng có chút run người đáp
Lời vừa dứt tất cả mọi người đều nhìn nàng lắc đầu thở dài vài cái, phụ thân, gia gia nàng cùng các trưỡng lão nói thế tuy nhiên chỉ là ngoài mặt mà thôi, ngoài ra cho dù có thua thì cũng là thua trong tay người bên phe mình không quá tức giận, hoặc là thua một khoảng tiền không quá lớn, còn đây là Tiếu Nguyệt Các các nàng thua trong tay một tên tiểu tử tổn thất gần tám vạn Thượng Cấp Linh Thạch một món tiền lớn, nhiều người cũng không hiểu được vì sao đại tiểu thư Đường Vũ Đồng thông minh xinh đẹp, xuất chúng tài giỏi bao nhiêu thì nhị tiểu thư bọn họ lại ngu ngốc đơn thuần bấy nhiêu, điều này khiến bọn họ chắc định rằng nàng ta không thể nào dành được Thiếu Các Chủ Chi Vị
Ngay cả Băng Di cũng lắc đầu ngao ngán nàng ở chung với Đường Liên Nguyệt từ bé nhìn nàng ta trưỡng thành, trong lòng cũng có một cảm xúc nhất định tựa như xem hài tử đang lớn dần, nàng biết vị đại phu nhân kia sẽ không tha cho Đường Liên Nguyệt nên luôn chỉ dạy tận tình, suy tính đủ kiểu giúp nàng ta thông minh lên, nhanh chóng trưỡng thành ít nhất còn giữ mạng, dẫn nàng đến đây một phần là để cho nàng ta nhận biết Võ Gỉa thi đấu, hai là cho nàng ta nhận biết các thiên tài ở Võ Đạo Minh này, nếu nói về nhận biết thì đã thành công khiến đệ nhất thiên tài chú ý có điều cái tên này rất nguy hiểm, nói thật nàng cũng không muốn Đường Liên Nguyệt dính vào
Kể cả đang đi xa Sở Đế Hoàng cũng khẽ thở dài lắc đầu ngao ngán không nhịn được cảm thấy cô nàng này thật sự ngu ngốc
Bỗng hắn nẩy ra ý tưởng nào đó nếu bản thân nâng một đứa ngu ngốc lên kiểm soát Tiếu Nguyệt Các lên thay mình thì cũng có chút thú vị a
Thế là hắn quay người lại đi đến chỗ Đương Liên Nguyệt rút ra cây kẹo từ trong túi lắc đầu nói " Tiểu muội muội thật sự quá đơn thuần a làm đại caca cảm thấy có chút tội lỗi, đây cây kẹo này xem như đại caca tạ lỗi "
Đường Liên Nguyệt vui mừng nhận lấy nở nụ cười nói " Cảm ơn đại caca ngươi là tốt nhất "
Nói xong nàng nhón chân mình lên dùng tay nhõ vỗ lên đầu Sở Đế Hoàng xoa xoa vài cái
Hành động này của nàng xuất hiện trước mắt của mọi người tựa như tìm đường chết đến nơi, Sở Đế Hoàng trực tiếp giơ tay ra trước ánh mắt của mọi người hắn chỉ xoa đầu nàng vài cái rồi khẽ cười rời đi
Trong lúc rời đi không quên nói một câu " Biết mặt không bằng biết lòng, lòng người quỷ dị khó đoán, hôm nay là thù mai có thể là bạn, Hôm nay là bạn mai có thể là thù, con người là sinh vật khó đoán tiểu muội nên cẩn thận dù là người thân thiết nhất của mình "
Nói xong hắn cười lớn vài tiêng dẫn người rời đi
Biết Mặt Không Biết Tấm Lòng
Lòng Người Qủy Dị Khó Đoán
Hôm Nay Là Bạn Ngày Mai Là Thù
Hôm Nay Là Thù Ngày Mai Là Bạn
Mọi người đều không ngừng lẩm bẩm những gì Sở Đế Hoàng nói, chỉ có những cường giả ở đây đã hiểu được Sở Đế Hoàng hắn có ý gì, hắn đang nhắc nhở cho Đường Liên Nguyệt hãy cẩn thận với người khác cho dù là bạn bè lẫn kẻ thù, vì kẻ thù cũng có thể trở thành bạn bè và bạn bè cũng có thể trở thành kẻ thù, một gã thiếu niên mười sáu tuổi có thể nhận ra điều này rốt cuộc đẫ trải qua việc gì
Trên đường Sở Đế Hoàng rời đi Hệ Thống bỗng xuất hiện nói " Ngươi có vẻ rất quan tâm tiểu cô nương tên Đường Liên Nguyệt kia ?"
" Không biết chỉ là cảm giác nàng giống một cố nhân, trước khi ta đạt đến Thiên Đế từng bị người ta ám toán cuối cùng bị đánh đến phải chạy một thôn làng rồi ngất giữa đường, đạt được một tiểu cô nương tốt bụng cứu giúp mấy tháng sau ta tỉnh lại, ta muốn ban thưởng hỏi rằng tiểu cô nương đó muốn thứ gì ta có thể cho, tuy nhiên nàng chỉ muốn có người luôn ở bên bồi nàng chăm sóc chiếu cố nàng cả đời, ta tuyệt đối không thể phí thời gian như vậy nên nàng đã đổi yêu cầu, cuối cùng sau một hồi thời gian thì điều khoản là ta đi theo bảo vệ nàng ta nghe lệnh nàng trong vòng ba năm trời, ta vốn định để ba năm rồi rời đi tuy nhiên càng tiếp xúc nhiều hơn, càng ở lâu ngày hơn thì ta càng cảm giác bản thân giống như đã có tình cảm với nàng ta, sau ba năm ta không rời đi mà tiếp tục ở lại với nàng ấy sử dụng đan dược tăng cường tuổi thọ lên đến mấy ngàn mấy vạn năm cả hai sống ẩn hạnh phúc một đời, tuy nhiên kẻ thù ta tìm thấy cuối cùng một khó địch toàn nàng ấy đỡ lấy nhát kiếm chí mạng cứu lấy mạng ta vì tức giận ta trực tiếp đột phá từ Võ Thần Viêm Mãn đến Võ Đế đồ sát toàn bộ kẻ thù, gia tộc, tất cả những ai có liên quan cuối cùng trở thành Thiên Đế lãnh huyết vô tình, hôm nay gặp được Đường Liên Nguyệt ta cảm nhận dược tính cách của nàng rất giống cố nhân đó vì thế không tự chủ được ta có cảm giác thân cận cùng quan tâm " Sở Đế Hoàng khẽ cười đáp ánh mắt hiện lên hồi ức về ở một thôn làng xưa, một tiểu cô nương từ mười lăm mười sáu tuổi chăm sóc hắn sau đó ba năm thủ hộ nàng trở thành một tiểu tiên nữ xinh đẹp như hoa mười chín tuổi, cuối cùng trải qua trăm năm thời gian đến lúc nàng bị giết chết