Lúc này ở Đại Triệu Vương Triều Vương Đô Hoàng Cung
Trong đại điện uy nghiêm duy nhất một màu Hoàng Kim, có bốn cái cột chống giữ mỗi cột đều được khắc một con Kim Long bay lượn xung quanh, trên Hoàng Vị một nam tử trung niên người mặc Hoàng Bào khuôn mặt uy nghiêm, khí chất đế vương từ trên người hắn phát ra ngoài, ở dưới Hoàng Vị là hàng tá văn võ bá quan đại thần đang cúi người nhìn về phía trước
Chỉ thấy nam tử mặc hoàng bào cùng văn võ bá quan đều đang nhìn về một tấm màng hình màu xanh, hiển thị toàn bộ những gì diễn ra ở Đại Sở Quốc
Nam tử mặc hoàng bào không nhịn được cười lớn " Hảo hảo hảo được lắm đây là lần đầu trẫm thấy có kẻ to gan như vậy, Đế Quân a hai từ này thật sự rất khí thế "
Nam tử mặc hoàng bào này chính là Triệu Hoàng chủ nhân của Đại Triệu Vương Triều
Ở dưới một nam tử trung niên tuổi bốn mươi có vẻ ngoài lực lưỡng, bộ râu cùng mái tóc ngắn màu nâu tiến đến ôm quyền nói " Bẩm Bệ Hạ kẻ này quá kiêu ngạo tương lai có dã tâm tạo phản "
Lời vừa dứt tất cả người khác đều gật đầu ai nấy cũng đều có khả năng này
Triệu Hoàng gõ nhẹ vài cái lên phần tay trên Hoàng Vị ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó sau đó nói " Sở Đế Hoàng kẻ này là nhi tử độc nhất của Thiên Khải Thành Thành Chủ Sở Thiên Hùng, Thiên Khải Thành vốn là một tòa thành trong hàng trăm hàng ngàn tòa thành khác, không nghĩ đến lại sinh ra một kẻ như vậy người đâu phong Sở Thiên Hùng vì Sở Vương thỉnh về Vương Đô, cấp quyền cai quản ba trăm tòa thành trì, ban thưởng Linh Cấp Cửu Phẩm Đan Dược ba viên, Vương Giai Pháp Bảo một món "
Ở dưới hoàng vị nam tử trung niên có chút cả kinh nói " Bệ hạ cái này có chút quá sớm không, kẻ này chưa chắc có thể trưỡng thành "
" Ý trẫm đã quyết nếu thất bại cứ xem trẫm nhìn lầm đi " Triệu Hoàng lắc đầu đáp
Không chỉ riêng gì Triệu Hoàng mà có rất nhiều Hoàng Đế, Tông Môn Chi Chủ, Các Chủ,..... thế lực khác nhau đều quan sát và nghe kĩ từ đầu đến đuôi xẩy ra Võ Đạo Hội, tuyên bố ngông cuồng đó của Sở Đế Hoàng cũng đã trở thành điều đáng để chú ý nhất, có người làm thế trung lập, có người trực tiếp gửi tặng quà, có người thì có chút coi thường
Quay lại Võ Đạo Minh lúc này Sở Đế Hoàng đang ngồi trên chiếc ghế bên trong động phủ mình trên tay cằm một chén trà
" Ngươi có phải hay không quá ngông cuồng ?" Hệ Thống có chút khó hiểu nói
Hiện tại Sở Đế Hoàng chỉ vừa là Võ Sư đã phát ngôn như vậy, nếu như có người nào đó ám sát hắn thì toang
Sở Đế Hoàng uống ngụm trà đáp " Ta dám ngông cuồng như vậy một là để lần đầu tiên xuất hiện trong thiên hạ này tạo nên một màn ra mắt kinh điển, thứ hai là để nhìn xem các Thế Lực sẽ đối đãi như thế nào với Sở Gia ta, và thứ ba cũng là điều quan trọng nhất bọn họ sẽ có vài phần hiếu kì ta chỉ là đệ tử một Võ Hoàng làm sao lại dám ngông cuồng như vậy, không chỉ thế làm sao ta có khả năng tu luyện nhanh chóng đến thế, điều này làm họ suy đoán ngoài Thiên Tuyết Võ Hoàng ta còn có người nào khác sau lưng không ?"
Suy nghĩ này của hắn hoàn toàn hợp lí rất trùng khớp với nhiều người, dù Võ Hoàng là cấp bậc bá chủ một phương thế lực tuy nhiên đệ tử của họ cũng khó thể ngông cuồng như vậy, họ sẽ suy đoán liệu hắn có cường giả nào sau lưng chỉ dạy hay không, sau đó cho người điều tra thì phát hiện mọi thứ diễn ra ở Thiên Khải Thành quá bình thường. Qúa bình thường sẽ khiến họ cảm thấy khiếp sợ vì vị cường giả đó đã ẩn tàng sâu đến như vậy
Hệ Thống bây giờ đã minh bạch vì sao Sở Đế Hoàng lại làm hành động trái với lẽ thường
Bỗng nhiên lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân Tuyết Sơ Nguyệt đẩy cửa tiến vào, sau đó nàng tạo ra một kết giới ngăn cản mọi khả năng có người nghe lén từ bên ngoài
Tuyết Sơ Nguyệt tức giận nói " Ngươi quá ngông cuồng rồi A Sở "
" Vì sao nàng lại nghĩ vậy Tuyết Nhi ?" Sở Đế Hoàng rót thêm một chén trà mỉm cười đáp
Tuyết Sơ Nguyệt tức giận nói " Ngươi tỉnh táo lại rằng tu vi của ngươi là cái gì đi, chỉ là một Võ Sư nhỏ nhoi dù ngươi có nghịch thiên đến đâu cũng không thể thắng được Đại Võ Sư nói gì là các cảnh giới trên kia, nếu có sát thủ lúc ta không chú ý giết ngươi thì sao, đáng lẽ ra ngươi nên hành sự cẩn thận giấu diếm rồi một ngày bộc phát "
Sở Đế Hoàng lắc đầu thở dài có vài phần thất vọng nói " Tuyết nhi a nàng suy nghĩ vẫn còn kém như lũ người kia "
Sau đó Sở Đế Hoàng giải thích cho Tuyết Sơ Nguyệt nguyên nhân vì sao hắn làm vậy, sau khi kết thúc phần giải thích thì Tuyết Sơ Nguyệt đã đỏ mặt nàng không nghĩ đến suy nghĩ của nàng lại kém xa hắn như vậy
Sở Đế Hoàng mỉm cười sờ vào đầu nàng mỉm cười nói " Không sao đâu ta không trách ngươi vì suy nghĩ như này, Tuyết Nhi của ta chỉ cần sống một cuộc sống vui vẻ, hồn nhiên yêu đời là được rồi việc động não cứ để ta lo "
Nhìn vào nụ cười chân thành đó của hắn Tuyết Sơ Nguyệt không khỏi cảm động chảy nước mắt nhào vào người hắn nói " A Sở ngươi là tốt nhất "
Sở Đế Hoàng bị Tuyết Sơ Nguyệt bất ngờ nhào lên khi không phòng bị gì, trực tiếp té ngã xuống đất bị nàng ta đè lên cơ thể
Sở Đế Hoàng ngớ người thầm nói " Cái này không có trong kế hoạch đáng ra ngươi phải ngã vào ngực ta chứ, vì sao lại nhào vào người ta "
Sở Đế Hoàng gượng nở nụ cười nói " Tuyết nhi ngoan phiền nàng có thể đứng lên để ta đứng dậy được không "
" Không ta muốn ôm ngươi như vầy cơ " Tuyết Sơ Nguyệt trực tiếp lắc đầu nũng nịu đáp
Sở Đế Hoàng chỉ đành thở dài ôm nàng vào lòng, xoa đầu vuốt mái tóc dài của nàng