Chương 17: Tiêu Tiên Nhi Ta Thích Muội

Buổi tối tại phủ Thành Chủ đại điện, rất nhiều người hầu, bàn tiệc đượng đầy thịt, cá, rượu, trái cây mỗi bàn chứa đựng mười hai người. Trong đại sảnh phủ thành chủ chứa đựng cả trăm bàn như vậy, ngoài ra còn có rất nhiều chiếc bàn ở ngoài

Sở Đế Hoàng vẫn như thường lệ vẫn mặc một bộ hắc y, chỉ khác lần này thêu thêm một con Tứ Trảo Kim Long đang bay lượng vòng quanh bộ y phục

" Các vị hôm nay là ngày vui của khuyển tử, mời các vị ăn vui uống say hết đêm nay " Sở Thiên Hùng cầm trên tay chén rượu cười nói

Toàn bộ người đều ôm quyền đáp " Đa tạ Sở Đại Nhân "

Sau đấy bắt đầu buổi yến tiệc, vũ nữ tiếng vào nhảy những vũ điệu múa cùng điệu nhạc say sưa, vài Võ Gỉa quen thuộc đi đến trò chuyện cùng nhau, nhiều lão già mang theo nữ nhi mình tiến đến nịnh bợ Sở Đế Hoàng

" Nhàm chán " Đây là câu nói hiện lên trên đầu Sở Đế Hoàng

Hắn trực tiếp cầm lấy hai chén rượu, cùng một bình rượu trực tiếp rời đi. Đám người đều bất ngờ, ngay sau đấy chuyển sang mục tiêu nịnh bợ là Sở Thiên Hùng

Sở Đế Hoàng cầm trên tay chén cùng li rượu, đi dạo xung quanh phủ Thành Chủ cuối cùng đi đến ngự hoa viên nhìn thấy một bóng người

Nàng ta có dung mạo xinh đẹp khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt màu nâu nhạt long lanh to tròn hàng long mi mềm mại, nàng sở hữu mái tóc màu đen làn da trắng hồng mềm mại, mặt một bộ Y Phục màu trắng, tựa như một vị mỹ nhân thời cổ đại vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, tuy nhiên hiện tại đôi mắt nàng tràn đầy ưu sầu, khí chất xung quanh tràn đầy sự đau buồn

Sở Đế Hoàng nhận ra người đó là ai nàng chính là vị hôn thê của hắn Tiêu Tiên Nhi

" Hôm nay là ngày vui của ta mỹ nhân hà cớ gì lại buồn ? " Sở Đế Hoàng mỉm cười lên tiếng

" Hở " Tiêu Tiên Nhi trực tiếp giật mình quay đầu về phương hướng phát ra âm thanh

Ngay khi vừa thấy nàng Sở Đế Hoàng trực tiếp giật mình, đôi mắt xinh đẹp đang hơi đỏ đỏ chảy ra vài dòng nước mắt, vừa quay đầu lại nhìn kết hợp với ánh trắng chiếu sáng quá đẹp

Sở Đế Hoàng mỉm cười tiếng đến lao nước mắt nàng nói " Có chuyện gì sao vì sao muội lại khóc "

" Không có chuyện gì " Tiêu Tiên Nhi lấy tay lao nước mắt lãnh đạm nói rồi quay người trở đi

Sở Đế Hoàng trực tiếp không cho nàng bỏ đi nắm lấy tay kéo lấy vịnh chặt vay nàng nhìn về phía đối diện

" Bỏ ta ra " Tiêu Tiên Nhi hoảng hốt kêu lên vùng vẫy

Sở Đế Hoàng không buôn mà chỉ nhỏ giọng nói " Muội đang hận ta sao..."

" Ta làm sao hận ngươi Sở Thiếu Chủ ta chỉ là một tên phế vật, làm sao dám hận tuyệt đỉnh thiên tài như ngươi " Tiêu Tiên Nhi lạnh nhạt nói

Tuy nhiên khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Sở Đế Hoàng nàng trực tiếp cười lên, trực tiếp ngửa mặt lên trời cười lên ánh mắt nghiêm lại nước mắt chảy càng ngày càng nhiều

" Ta hận ngươi ta hận ngươi vì sao lại đối xử như thế với ta, vốn ngươi là vị hôn thê của ta lúc ta mất đi tu vi đáng lẽ ngươi phải là người trực tiếp an ủi ta, nhưng không ngươi không đến thăm ta một lần, ta lúc đầu không hiểu nhưng về sau minh bạch. Ta vốn không để tâm chuyện đó tiếp tục liều mạng tu luyện sống đến hôn nay, nhưng vì sao ngày hôm nay ngươi lại quan tâm ta, lại dịu dàng với ta, lại bảo vệ ta lúc người khác chế giễu ta, lúc đấy ngươi biết không ngươi chả khác gì tia sáng cứu vớt cuộc đời ta, nhưng ngay khi ta vừa thức tỉnh thất bại lúc cần sự quan tâm lo lắng nhất, ta đặt tất cả hi vọng nhìn về ngươi ngươi biết ta thấy gì không, ta thấy ánh mắt của sự lãnh đạm của sự lạnh lẽo đến từ ngươi, khuôn mặt ngươi không hề quan tâm lo lắng cho ta gì cả mà trực tiếp lãnh đạm bước qua đời nhau như người không quen biết, nếu đã sớm như vậy thì lúc đầu ngươi đối tốt với ta làm gì hả Sở Đế Hoàng !!!"

Tiêu Tiên Nhi tức giận càng nói càng tức, nước mắt chảy ra càng nhiều thở hổn hển nói

Sở Đế Hoàng im lặng một hồi lâu trực tiếp kéo lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng nâng cằm nàng lên hôn vào môi nàng một nụ hôn

" Ưm...ưm...ưm bỏ ta ra " Tiêu Tiên Nhi chống cự vùng vẫy kêu lên

Cuối cùng lực bất tồng tầm nụ hôn đầu của nàng bị Sở Đế Hoàng cướp mất, sau khi tách môi ra nàng tức giận tát vào má hắn một cú thật mạnh

" BÁT "

Một cú tát vang lên Tiêu Tiên Nhi bất ngờ nhìn về phía hắn, chỉ thấy vị trí nàng vừa tát đã xuất hiện một vết tay hơi đỏ

Tiêu Tiên Nhi có chút không tin được nhìn hắn nói " Ngươi vì sao không né "

" Vì sao ta phải né ?" Sở Đế Hoàng trực tiếp đáp lại

Tiêu Tiên Nhi không nghĩ ra lời gì để đáp

Sở Đế Hoàng Hoàng nhìn nàng mỉm cười đáp " Nếu đánh ta có thể làm nàng xã giận thì ta nguyện ý "

Chưa kiệp làm nàng bất ngờ thì đôi mắt hắn lại lộ ra vẻ u sầu nói " Tiên Nhi ta biết nàng rất hận ta vì chuyện hôm nay, nhưng hôm nay ta làm là vì nàng "

" Vì ta nực cười ngươi cho ta hi vọng, rồi lại để ta rơi vào thất vọng đấy mà là vì ta. Sở Đế Hoàng ngươi đang làm trò cười gì thế, ta không phải là đồ chơi của ngươi " Tiêu Tiên Nhi càng nói càng tức quát

Sở Đế Hoàng ôm nàng vào lòng nghiêm mặt nói " Tiên Nhi ta không biết nàng tin hay không tin tuy nhiên ta làm vì nàng, khi nãy ta bỏ rơi nàng là để nàng ghi nhớ hết những gì những ngưởi ở đây đối xử nàng khi nàng thất thế, để nàng biết được nếu không có thực lực thì sẽ bị người khác khinh thường như vậy. Nếu khi nãy ta đến an ủi nàng rồi đến lượt ta thức tỉnh ra Tứ Trảo Kim Long thì thế nào ? bọn họ sẽ trực tiếp nịnh bợ dù nàng là người không có tu vi, vì họ muốn thông qua nàng xem nàng là công cụ để kết nói với ta, Tiên Nhi nàng quá đơn thuần vừa rồi chính là điều kiện thuận lợi nhất để nàng nhìn thấu bộ mặt của bọn họ, nếu ta ngăn cản thì không thể có cơ hội thứ hai, Tiên Nhi nàng nên biết trên cuộc đời này nàng không thể tin bất kì ai, chỉ có thể tin hai thứ là chính bản thân mình và ta "

Tiêu Tiên Nhi có chút đơ người nàng không nghĩ đến chỉ một hành động đơn giản đó là có được nhiều ý nghĩa đến vậy, nàng càng nghĩ càng thấy đúng nếu khi nãy Sở Đế Hoàng giúp nàng thì bây giờ nàng đã được rất nhiều người nịnh bợ, tuy nhiên bọn chúng chỉ buôn ra những lời giả tạo. Đợi một ngày Sở Đế Hoàng thất thế thì nàng phải làm sao

Tiêu Tiên Nhi chần chừ một lúc nói " Ngươi...huynh nói thật chứ "

Sở Đế Hoàng gật đầu đáp " Những gì ta nói đều là thật Tiêu Tiên Nhi ta thích muội, vì thích muội ta mới để cho muội nhìn rõ bộ mặt kẻ khác "

" Đạ tạ huynh a Sở cảm ơn huynh đã làm việc này vì ta, tuy nhiên xin lỗi ta không thể thích huynh hoặc gã cho huynh được. Hôn ước nên hủy bỏ đi.." Tiêu Tiên Nhi nghe xong lời này trực tiếp cảm động nước mắt chảy ra cắn răng nói

Sở Đế Hoàng xoa đầu nàng mỉm cười nói " Đồ ngốc cho dù người khác ngăn cản thì sao, Sở Đế Hoàng ta đã nhận định muội là vị hôn thê của ta. Cho dù là bất cứ ai cũng không thể ngăn cản việc này, lời bàn tán của thế nhân ta trực tiếp giết hết bọn chúng, sự ngăn cản của sư phụ tương lai, phụ thân, trưỡng lão, huynh đệ, ta trực tiếp triển lộ thực lực khiến bọn họ phải phục. Cho dù bất kì ai cũng không thể ngăn cản chúng ta "

Tiêu Tiên Nhi có chút không thể tin được mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt run người nói " Huynh....huynh nói thật chứ "

Sở Đế Hoàng mỉm cười đáp lại " Nam nhân đại trượng phu làm sao lừa gạt tiểu cô nương, càng là Sở Đế Hoàng ta thì không có việc này "

" Phì ta mới không tin " Tiêu Tiên Nhi lè lưỡi nói

Sở Đế Hoàng nhết môi lên từ trên tay xuất hiện một chiếc vòng tay, đeo vào tay Tiêu Tiên Nhi nói " Nếu thế hãy xem chiếc vòng tay này là vật đính ước của chúng ta được chứ "

Tiêu Tiên Nhi đỏ mặt đặt hai tay vào nhau nhỏ giọng gật đầu đáp " Được ta tin huynh "