Chương 106: Tuyết Sơ Nguyệt Nhớ Thương

Ngồi chờ vài phút sau Lâm Thần mới tỉnh lại, hiện tại trong đầu hắn tựa như có vô số dấu chấm hỏi

Sở Đế Hoàng chỉ khẽ cười

Bỗng nhiên toàn bộ Bí Cảnh rung lắc dữ dội, từ giữa không trung vô số đạo ánh sáng nhỏ tụ tập lại thành một hàng chữ

" Bí Cảnh Kết Thúc "

Lời vừa dứt ai nấy đều cả kinh, người vui mừng, người buồn bã, người cảm thấy bình thường không có gì đáng quý

Ở vị trí tận cùng phía Nam của Bí Cảnh, một lỗ hỏng không gian khổng lồ xuất hiện

Vô số đạo hào quang từ khắp nơi nhanh chống bay đến vị trí đó

Sở Đế Hoàng ngồi dậy nói " Đi thôi "

Tiêu Tiên Nhi cùng Lâm Thần gật đầu sau đó đi theo sau lưng hắn

Bạo Ngục Viêm Long rời khỏi động phủ ánh mắt hiện lên tràn đầy lưu luyến nhìn nó, dù sao đây cũng là nơi nó được sinh ra là nơi phụ mẫu chơi cùng nó

Sở Đế Hoàng thấy cảnh tượng này chỉ thở dài một cái đi đến xoa đầu nó nói " Đi thôi lố thoát mở ra rồi, đừng quá luyến tiếc nơi đầy sinh ra buồn bã mà rời đi, hãy hướng đến tương lai tươi sáng nơi mà ta và mẫu thân ngươi thành thân, xây dựng một căn nhà sống cuộc sống hạnh phúc "

Lời vừa dứt Bạo Ngục Viêm Long ánh mắt sáng lên kêu một một tiếng cùng hắn rời đi, trong ánh mắt hiện lên tương lai phụ mẫu cùng nó tu luyện cùng nó vui đùa một cuộc sống hạnh phúc

Lâm Thần nhìn thấy cảnh tượng này chỉ khẽ cười một cái, Tiêu Tiên Nhi thì mỉm cười chạy về phía Sở Đế Hoàng nắm lấy tay hắn

Trên đường đi Sở Đế Hoàng không khói suy nghĩ nói " Yêu Thú sinh ra ác thiện vốn không phải là lỗi của chúng, là do môi trường và hoàn cảnh sống thích hợp đó, Bạo Ngục Viêm Long dù được nói là một Hung Thú tàn bào dộc ác, tuy nhiên lại nung nhớ nơi ở cũ khi rời đi biết làm nũng, nó khác với lời thế nhân bàn tấn

Haizz xem ra thiện ác hai từ này không phải là dùng để tả bản tính của Yêu Thú, mà là từ thế nhân gắn gép dựa theo quan điểm cá nhân của bản thân "

Thế là tổ đội ba người một thú cùng nhau thông thã rời đi không gì gấp gáp cả, trên đường rời đi Lâm Thần có kêu bọn họ vào xem

Thời gian còn dài ba người gật đầu, nơi Lâm Thần ở là một căn nhà gỗ, bên trong có một chiếc giường, một cái bàn hai cái ghế một tách trà cùng một chiếc lò xưởi

Lâm Thần cùng bọn họ ngồi xuống trò chuyện một chút rồi ra khỏi nhà

Ra khỏi Lâm Thần dùng một chưởng đánh nát căng nhà

Sở Đế Hoàng bất ngờ nói " Ngươi không lưu luyến gì sao ?"

" Tất nhiên có chút, tuy nhiên giữ nó sẽ làm hao tổn Võ Đạo tâm cảnh của ta, mục tiêu trở thành chiến tướng đệ nhất của ngài sẽ khó thực hiện " Lâm Thần nghiêm túc đáp

Sở Đế Hoàng mỉm cười ánh mắt lộ ra hài lòng

Tiêu Tiên Nhi nhìn họ có thể dễ dàng cắt đứt được kỉ niệm như thế có chút ngưỡng mộ, tuy nhiên sau đó nàng hơi thở dài một chút dù sao nàng và họ có chút khác, hai người này sống đã lâu còn nàng chỉ là cô nương mười mấy tuổi

Lúc này ở bên ngoài Bí Cảnh vô số đạo khí tức khủng bố bao phủ xung quanh, vô số chiếc xe ngựa, Long tộc, Phượng Hoàng, Cự Kiếm, Hồ Lô,... các loại đều có mặc tại nơi đây

Ở một chiếc thuyền khổng lồ vô cùng cao quy sang trọng quý phái, hai bên có bốn cánh quạt gỗ, ở phần trước có một cơ quan để xuất hiện một khẩu đại pháo phá hủy mọi thứ, được hai con Hoàng Kim Cự Long được xích bằng dây xích màu vàng kim kéo lấy, đây là Thần Không Pháo của Võ Đạo Minh

Lúc này trên Thần Không Pháo, một vị tuyệt sắc xinh đẹp mỹ nữ đang nhìn về phía bí cảnh, nàng có mái tóc dài được cột lại màu trắng, đôi mắt to tròn màu xanh đậm, một bộ lam y, khí tức cùng ánh mắt lạnh lùng tựa như một Băng Sương Nữ Thần, người này chính là Tuyết Sơ Nguyệt

Từ sau lưng một giọng nói già nua vang lên " Tiểu Tuyết ngươi đang lo lắng cho đồ nhi sao ?"

Người nói là một lão già khuôn mặt già nua, cầm một tay trượng từng bước đi về phía nàng

Tuyết Sơ Nguyệt quay đầu nhìn ôm quyền nói " Mẫu Đơn tiền bối ta có chút lo lắng "

Lão bà nhìn yếu ớt này chính là Võ Hoàng Viêm Mãn Mẫu Đơn Võ Hoàng

Mẫu Đơn Võ Hoàng mỉm cười nói " Đồ nhi ngươi thiên phú đệ nhất, thủ đoạn cao siêu, sát phạt quyết đoán gà chó không tha, đầu ốc khó đoán sẽ không chịu gì đâu "

Tuyết Sơ Nguyệt miễn cưỡng nói " Hi vọng là vậy "

Mẫu Đơn Võ Hoàng cười cười rồi bỏ đi dể lại Tuyết Sơ Nguyệt

Tuyết Sơ Nguyệt nhìn về phía Bí Cảnh trong ánh mắt hiện lên thiếu niên năm xưa, ở một tửu lầu khi có người súc phạm nàng trực tiếp một kích giết chết

Nàng mỉm cười nói " A Sở một năm rưỡi không gặp tựa như ngàn năm qua đi, một năm rưỡi này ta luôn cố gắng tu luyện để xứng với ngươi, và để cho không ai phê phán sư tồn chúng ta loạn luân chi tội, không biết ngươi có còn nhớ ta không "

Trong giọng nói tràn đầy kỉ niệm cùng nhớ mong

Nói đến đây nàng nhẹ giọng gọi hai tiếng " Phu Quân "