Chương 24: Mèo của Lý tiền bối.

Phi thuyền ngự không bay qua bầu trời, một lúc sau cũng đã xuất hiện ở bên ngoài của sơn thôn.

“Vị tiền bối kia đang ở ẩn tại đây sao?”

Hỏa Linh Nhi có chút ngoài ý muốn.

Thoạt nhìn qua thì sơn thôn này thực sự rất bình thường mà.

“Công chúa, có một việc, trước hết tại hạ cần phải nói cho ngươi biết.”

Lúc này, Ngụy Ngọc Sơn mở miệng, lão ta nói: “Vị Lý tiền bối này chính là một cao nhân thần bí khó lường, bây giờ hắn đang ẩn cư ở bên trong sơn thôn này, làm bạn cùng với người bình thường, dạo chơi trong nhân gian.”

Lão ta dừng lại một chút: “Cho nên lúc Công chúa bái kiến vị tiền bối này, xin không cần phải đường đột, cẩn thận kẻo xúc phạm vị tiền bối này.”

Nghe thấy Ngụy Ngọc Sơn nghiêm túc nói vậy, trong lòng của Hỏa Linh Nhi lại càng tò mò hơn.

Dạo chơi trong nhân gian!

Nhân vật như vậy, quả thực chỉ có trong truyền thuyết mà.

Phi thuyền dừng ở bên ngoài của sơn thôn.

Vu Khải Thủy dẫn theo Hỏa Linh Nhi đi thẳng vào trong sơn thôn.

“Ơ, tại sao các ngươi lại đến đây?”

Trương đại gia ở cửa thôn nhìn thấy bọn họ liền cười hỏi.

“Chúng ta đến đây bái kiến Lý tiên sinh.” Ngụy Ngọc Sơn khách khí nỏi, thay đổi xưng hô thành Lý tiên sinh.

Sau khi bàn luận, bọn họ đã xác định, nếu như Lý tiền bối ẩn cư ở trong sơn thôn này thì chắc chắn sẽ không muốn những người dân bình thường trên núi này biết được thân phận cái thế của hắn.

Nếu như lão ta không cẩn thận để lộ ra khiến cho Lý tiền bối giận giữ, như vậy thì Ly Hỏa Tông cũng không cần phải tồn tại ở trên thế giới này nữa rồi.

“Tiểu Lý đang ở nhà đó, các ngươi đi nhanh lên.”

Lão Trương cười nói.

Đoàn người lập tức tiếp tục đi về phía trước.

“Ồ? Khe suối này… Có chuyện!”

Trên đường, đột nhiên khuôn mặt của Hỏa Linh Nhi thay đổi, lúc vừa đi đến một khe suối, nhìn từng cục đá ở dưới suối, nói: “Không ngờ trong khe suối này lại có thể ẩn giấu đạo ý, dòng nước chảy qua đây cũng mang theo một sợi linh khí…”

Nàng ta lấy ra một lọ bạch ngọc, lấy một lọ nước ở trong khe suối.

“Có giá trị nghiên cứu.”

Nàng ta hết sức trịnh trọng nói.

Ánh mắt của mấy người Vu Khải Thủy cũng trở nên phức tạp, lần đầu tiên bọn họ đi vào trong sơn thôn này cũng đã bị rung động mạnh mẽ.

Xem ra bây giờ, cho dù là hoàng thất, đối mặt với một thủ bút nho nhỏ do Lý tiền bối để lại cũng vô cùng coi trọng.

Đi thêm mấy bước, Hỏa Linh Nhi lại giật mình một lần nữa.

“Cái cây này… Kết ra đầy linh quả?”

Nàng ta chỉ vào một cây lê ở bên trong sân nhà của một gia đình nông thôn bình thường.

Những chùm lê chín vô cùng căng mọng, sáng bóng mê người.

Chỉ dựa vào linh tính này, căn bản cũng không hề kém một số vật quý giá được giấu kỹ ở bên trong hoàng cung Hỏa Quốc.

Rốt cuộc đây là địa phương nào vậy?

“Cái ghế của gian nhà này, rõ ràng đây chính là một đạo tràng. Rốt cuộc người ở đây là người phương nào?”

“Rau cỏ trong mảnh đất này lại có thể là các loại linh dược?”

Dọc đường đi, Hỏa Linh Nhi lại càng giật mình hơn.

“Vu tông chủ, những thứ này… Lẽ nào đều được xuất phát từ tay của vị tiền bối dó hay sao?”

Nàng có hơi khó tin rồi.

Một sơn thôn nho nhỏ, nhìn từ bên ngoài thì cũ kỹ, thế nhưng đi vào bên trong mới phát hiện ra có nhiều điều huyền bí như vậy. Một đường đi tới đây, thoạt nhìn tình hình ở bên trong cũng không hề kém hoàng thất Hỏa Quốc một chút nào cả.

Càng không cần nghĩ, toàn bộ sơn thôn này có đến bao nhiêu.

Chuyện này quá đáng sợ.

Hơn nữa điều này cũng nói rõ rằng nơi ẩn cư của vị Lý tiền bối kia… Ít nhất cũng cao hơn Đại Thừa Cảnh!

Hợp Thể Cảnh cũng đã có thể tự xưng là tôn giả, mà Hợp Thể Cảnh viên mãn sẽ trở thành chí tôn… Chẳng lẽ ở đây thực sự ẩn giấu một vị tôn giả, thậm chí là chí tôn hay sao?

“Những thứ này, chẳng qua là do Lý tiền bối dạo chơi trong hồng trần tiện tay tạo ra mà thôi.”

Vu Khải Thủy cũng lắc đầu, lão ta nhớ đến những thứ đã nhìn thấy ở trong sân nhà của Lý tiền bối… Đó mới thực sự là kinh khủng.

Trong lòng của Hỏa Linh Nhi lại càng cảm thấy nghiêm trọng hơn, thực sự đáng giá.

Không lâu sau, rốt cuộc bọn họ cũng xuất hiện ở bên ngoài cổng nhà của Lý Phàm.

“Ồ? Nơi này… Linh vận thật là mạnh… Dường như đã tự biến thành một thế giới, siêu thoát phàm tục rồi, sâu không lường được, không thể bước vào…”

Trong mắt của Hỏa Linh Nhi chợt lóe lên một tia sáng màu đỏ thắm, thế nhưng chỉ sau một khắc, nàng ta vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, trong đôi mắt xinh đẹp cũng chảy ra hai hàng nước mắt.

Đối mặt với căn nhà nhỏ này, nàng ta nhịn không được mà sử dụng Mắt Minh Hỏa để quan sát, thế nhưng vừa mới mở ra đã bị một lực lượng nào đó ngăn cản lại.

Nếu như không phải lực lượng kia không hề có ý gây thương tổn cho người khác, có lẽ nàng ta đã trực tiếp bỏ mạng rồi.

Thật là đáng sợ!