Chương 22: Bàn cờ chí tôn của Lý tiền bối.

Một tông môn chuẩn cấp Thiên xuất hiện, không ngờ hoàng thất Hỏa Quốc lại có thể hoàn toàn không biết gì…

Ngay sau đó, ánh mắt của nàng ta liếc nhìn về phía Mộ Thiên Ngưng, đôi mắt xinh đẹp co rụt lại.

“Thiên tài tuyệt thế.”

Rõ ràng thoạt nhìn qua thì tuổi tác của thiếu nữ này cũng không khác nàng ta là mấy, thế nhưng tu vi đã đạt đến Nguyên Anh Cảnh viên mãn, chẳng mấy chốc nữa sẽ tiến vào Phân Thần Cảnh?

Thực sự quá yêu nghiệt rồi!

Nàng ta hết sức kinh hãi nhìn về phía Mộ Thiên Ngưng, hỏi: “Xin hỏi cô nương… Sư phụ của ngươi là người phương nào?”

Mộ Thiên Ngưng hơi khó hiểu, nàng chưa mở miệng, Vu Khải Thủy đã mỉm cười nói:

“Đây là Thánh nữ Mộ Thiên Ngưng của Ly Hỏa Tông chúng ta, tu vi còn yếu, mong công chúa không chê cười.”

Lão ta dừng lại một chút, rồi nói: “Còn về phần sư tôn của Mộ Thiên Ngưng, chuyện này nếu nói chi tiết thì không tiện lắm, xin công chúa thứ lỗi.”

Theo lý thuyết, sư tôn của Mộ Thiên Ngưng là Ngụy Ngọc Sơn, thế nhưng toàn bộ tu vi trên người của nàng đều được Lý tiền bối ban ân.

Thế nhưng Lý tiền bối cũng không thu nhận Thiên Ngưng làm đồ đệ, tất nhiên lão ta cũng không dám vượt quá giới hạn.

Hỏa Linh Nhi nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một sự phức tạp.

Đây mà còn gọi là tu vi yếu hay sao?

Quả thực không nên khinh người quá đáng có được không?

Tốt xấu gì nàng ta cũng là công chúa Hỏa Quốc, từ nhỏ đã có tài nguyên tu luyện vô hạn, muốn cái gì thì có cái đó, các loại đan dược, linh dược đều rất đầy đủ, hơn nữa, sư phụ của nàng ta cũng đều là Động Hư Cảnh!

Thế nhưng bây giờ nàng ta mới đạt được đến cảnh giới Nguyên Anh Cảnh tầng tám, ở trong toàn bộ Hỏa Quốc, cũng tuyệt đối nằm ở hàng đầu so với người cùng thế hệ. Thế nhưng, ở vùng Nam Bộ sát biên giới này lại xuất hiện một người còn mạnh hơn cả nàng ta, một thiên tài gần như sắp đột phá để tiến vào Phân Thần Cảnh?

Bị nhục rồi, quả thực nàng ta bị nhục nhã rồi.

Người này tuyệt đối có thể nói là nhân vật thiên tài đệ nhất của Hỏa Quốc.

Đồng thời, trong lòng của nàng ta cũng khẽ động.

Lúc nãy trong lời của Vu Khải Thủy có nói, không tiện nói ra tên tuổi sư phụ của Mộ Thiên Ngưng?

Nếu như sư phụ của nàng là một người bất kỳ nào đó ở đây thì tại sao lại không thể nói rõ được? Chẳng lẽ ở phía sau của Ly Hỏa Tông vẫn còn có một nhân vật mạnh mẽ nữa?

Đây chính là lý do Ly Hỏa Tông dám khiêu chiến với Liệt Hỏa Sơn mà không hề lo lắng?

Nàng ta mơ hồ nghĩ, dường như đã nắm bắt được điều gì.

“Công chúa, mời người đi đến đại điện.”

Ngụy Ngọc Sơn khẽ duỗi tay ra.

Một lúc sau, trong đại điện.

Vu Khải Thủy, Ngụy Ngọc Sơn ngồi đối diện Hỏa Linh Nhi.

“Không biết công chúa lặn lội đường xa đến đây để làm chuyện gì?”

Ngụy Ngọc Sơn đặt câu hỏi.

Hỏa Linh Nhi cũng nói: “Đừng nói chuyện này trước, ta muốn hỏi một câu, có phải ở sau lưng của quý tông có một vị nhân vật không tầm thường hay không?”

Nghe vậy, sắc mặt của Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn đều trở nên hơi run sợ.

Vị công chúa Hỏa Quốc này thật thông minh.

“Mặc dù hoàng thất rất lợi hại, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là một thế lực siêu phàm, ở trong bàn cờ này của Lý tiền bối, chỉ sợ cũng chỉ là một con cờ mà thôi.”

Trong lòng của bọn hắn đều suy nghĩ như vậy.

Ngụy Ngọc Sơn thản nhiên nói: “Chuyện này có liên quan gì đến mục đích của công chúa khi đến đây không?

Hừ, muốn nghe được tin tức của Lý tiền bối, hoàng thất cũng chưa chắc đã đủ tư cách.

Hỏa Linh Nhi mỉm cười, nói: “Không dám gạt các vị, sự việc xảy ra ở Nam Vực Hỏa Quốc, liên quan đến rất nhiều người, quy mô rất rộng lớn.”

“Các ngươi có thể đối mặt với Liệt Hỏa Sơn là một chuyện vô cùng bất hợp lý. Nếu như người đứng ở sau lưng của các ngươi không đủ mạnh mẽ, như vậy thì chúng ta không cần thiết phải hợp tác.”

Nàng ta rất tự tin.

Hoàng thất của Hỏa Quốc có cường giả Đại Thừa Cảnh trấn giữ, là một thế lực siêu phàm, ngay cả Ly Hỏa Tông cũng đã sấp sỉ thế lực cấp Thiên, nhưng so sánh bọn họ với hoàng thất Hỏa Quốc thì cũng không thể coi là cái gì.

Ngụy Ngọc Sơn lại càng rùng mình.

“Sư tôn, người thấy thế nào?”

Lão ta sử dụng thần thức nói chuyện với Vu Khải Thủy.

Vu Khải Thủy suy nghĩ một lúc, nói: “Nghĩ đến những việc đã xảy ra gần đây, chỉ sợ bàn cờ của Lý tiền bối rất lớn, càng ngày càng có nhiều người tham gia vào.”

“Lý tiền bối là nhân vật bậc nào chứ? Nếu như chúng ta có làm ra chuyện gì đó không đúng, chỉ sợ hắn đã thông báo cho chúng ta biết trước rồi, hôm nay hắn vẫn không đưa ra một chỉ thị nào, điều đó chứng tỏ tất cả những điều chúng ta làm đều vẫn nằm trong sự tính toán của Lý tiền bối.”

“Như vậy, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thì tốt rồi.”