Đây là tình huống gì… Rốt cuộc là thần thú khổng lồ nào mới có uy thế như vậy?
Bạch Tiểu Tình run rẩy!
May mà đúng lúc này, Lý Phàm đã đi ra khỏi gian nhà, trong tay hắn cầm một cái bát nhỏ, đi đến thấy mèo con đang rơi ở trên mặt đất, cười nói: “Xem ngươi nghịch ngợm này, lại tự té ngã sao?”
Nói xong liền tiến lên ôm mèo nhỏ vào trong lòng.
Trong nháy mắt, Bạch Tiểu Tình cảm giác được dường như sự sợ hãi khi đối mặt với thần thú thượng cổ đã biến mất.
Nàng vô cùng hoảng sợ, gan hổ đều bị dọa muốn nổ tung rồi…
Trời ạ, rốt cuộc đó là thần thú kinh khủng nào, chỉ liếc mắt thôi mà nàng đã hoàn toàn không thể chịu nổi rồi.
Sợ rằng bất kỳ ai trong số họ, ở thế giới bên ngoài cũng đều là một cự thú đáng sợ có thể gây ra những làn sóng lớn mạnh mẽ.
Đừng nói là nàng, cho dù phụ hoàng của nàng tới, ở trước mặt cũng chỉ như một con kiến.
Mà vị thanh niên này lại có thể nuôi một đám…
Bạch Tiểu Tình nghĩ ngày hôm này, mèo sinh quan, à không, hổ sinh quan thực sự đã bị phá vỡ rồi.
“Trong nhà không có thịt, cũng không biết ngươi có ăn những thứ này hay không nữa…”
Lý Phàm lấy ra một cái bánh nếp ở trong bát, tách ra thành mấy miếng nhỏ, đưa đến bên miệng của mèo trắng nhỏ.
Bạch Tiểu Tình vẫn còn đang chìm đắm trong sự chấn động, bỗng nhiên ngửi được mùi hương thơm của bánh nếp, đôi mắt to của nàng lập tức sáng bừng lên!
“Meo meo! Meo meo meo!”
Nàng phát ra tiếng mèo kêu sung sướng!
Há cái miệng nhỏ ra, nuốt một miếng bánh nếp trong tay của Lý Phàm.
Lúc này, trên mặt của nàng lộ ra vẻ mặt rất say mê hưởng thụ.
Trời ơi!
Ăn quá ngon!
Hơn nữa, linh lực thật là mạnh quá…
Trong nháy mắt khi nàng nuốt miếng bánh nếp này, rõ ràng nàng cảm giác được Bạch Hổ Tổ Huyết ở bên trong cơ thể lại tăng mạnh hơn một phần…
Nàng kích động, run rẩy.
Đây chính là cơ duyên vô thượng của mình hay sao?
Lẽ nào, ở trong cái nhà này, đi theo vị tiền bối này, nàng thực sự có thể trở thành thần thú Bạch Hổ thuần huyết chân chính?
Giờ phút này, nàng đột nhiên cảm giác được, làm thú cưng cho con người cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận được…
“Ha ha, con mèo nhỏ cũng biết hưởng thụ.”
Lý Phàm nở nụ cười, hắn biết trù nghệ của bản thân cực kỳ tốt, nhưng không ngờ con mèo nhỏ cũng thích ăn.
Nhưng lại phải giải quyết một chuyện khó khăn lớn hơn, không biết phải đi đâu để tìm thịt cho con mèo nhỏ này? Chẳng lẽ lại giết gà mà hắn nuôi để đút cho ăn hay sao?
Nhưng tổng cộng cũng không có nhiều con gà, giết thì đáng tiếc quá.
…
Sơn thôn nơi Lý Phàm thì yên bình như vậy.
Nhưng hắn lại không biết, ở phương xa, từng tòa thành trì ở phía Nam của Hỏa Quốc đã gặp phải tai ương lớn.
Không có hắn, thú triều ở bên trong dãy núi Thương Ly đã chạy một mạch đánh vào các tòa thành trì ở phía Nam của Hỏa Quốc.
Trong lúc nhất thời, thành Viêm Nguyên, thành Ly Cảnh gần như đã bị thú triều bao phủ, trực tiếp phá thành, trăm họ lầm than, rất nhiều người chết.
Trận thú triều này khiến cho Hỏa Quốc rung động lớn.
…
Lúc này.
Ly Hỏa Tông.
Mấy người Vu Khải Thủy đã quay trở lại, đang ngồi ở trong đại điện.
“Sư tôn, chúng ta nên tiến hành bước tiếp theo như thế nào?”
Ngụy Ngọc Sơn đặt câu hỏi.
Vu Khải Thủy suy nghĩ nói: “Không nghi ngờ chút nào, Lý tiền bối đang làm một bàn cờ.”
“Hơn nữa, nhất định nhân vật có thể tham dự vào bên trong bàn cờ này cũng không tầm thường.”
“Ly Hỏa Tông của chúng ta đã giúp Lý tiền bối dẫn một trong số đó, chính là Liệt Hỏa Sơn.”
“Thế nhưng, ta tin tưởng nhất định bây giờ còn chưa đủ, bằng không mà nói, Lý tiền bối không cần phải để cho chúng ta đột phá đến cảnh giới Phân Thần Cảnh.”
Lão ta nói, Ngụy Ngọc Sơn và Mộ Thiên Ngưng đều gật đầu.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lý!
Các nhân vật lớn như thế này chỉ tùy tiện vung tay thôi, chắc chắn cũng sẽ có thâm ý.
“Cho nên, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào mới có thể thuận theo kế hoạch của Lý tiền bối?”
Ngụy Ngọc Sơn hỏi.
Vu Khải Thủy lắc đầu nói: “Lý tiền bối là nhân vật bậc nào? Ta đợi, làm sao chúng ta dám suy đoán kế hoạch của lão nhân gia ngài chứ?”
“Bây giờ chúng ta đã xác định được một chuyện, chính là chắc chắn Lý tiền bối không có giao tình với người đứng sau lưng của Liệt Hỏa Sơn.”
“Như vậy, chúng ta coi như là hậu bối mà Lý tiền bối dìu dắt, lại cùng là kẻ địch, chắc chắn sẽ không sai.”
“Hôm nay, tuyên chiến Liệt Hỏa Sơn.”
Lão ta vung ống tay áo một cái!
Ngụy Ngọc Sơn giật mình, chuyện này, nhất định là một chuyện lớn.
Nửa năm qua, khí thế của Liệt Hỏa Sơn vô cùng kiêu ngạo, vốn dĩ chỉ là một tông môn cấp hai, lại muốn càn quét toàn bộ cả vùng phía Nam của Hỏa Quốc.
Đã nuốt sống hầu hết các tông môn.
Hôm nay tuyên chiến, đồng nghĩa với việc công khai đối địch.