Nghe thấy ba chữ "Lý đại ca", ba người Mộ Thiên Ngưng đều giật mình.
"Bức tranh gì? Rốt cuộc là chuyện gì?"
Mộ Thiên Ngưng nghi ngờ hỏi.
Vương Tiểu Nhị đưa bức tranh cho Mộ Thiên Ngưng và nói: "Tỷ tỷ xem đi, hoàng hôn do Lý Phàm đại ca vẽ đấy, vẽ rất là đẹp."
Mộ Thiên Ngưng cầm lấy bức tranh, chỉ nhìn sơ qua, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng đã hiện lên vẻ kinh ngạc lạ thường!
Trên tờ giấy xuyến, một mặt trời đỏ rực đang dần chìm vào biển mây.
Giống như được tận mắt nhìn ngắm hoàng hôn.
Hơn nữa, rõ ràng nàng cảm nhận được bức họa này có một đạo vận vô hạn, thiên địa đại đạo như ẩn chứa trong đó khiến đầu óc nàng choáng váng, vội vàng dời tầm mắt đi.
"Sao vậy, Thiên Ngưng?"
Ngụy Ngọc Sơn hỏi.
"Sư tôn, sư tổ, các người xem..."
Mộ Thiên Ngưng đưa tờ giấy cho hai người họ.
Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn đến gần nhìn chằm chằm vào bức tranh.
Ầm!
Đầu óc của Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn lập tức bị bức tranh đó lấp đầy, lão ta cảm thấy rõ ràng từng nét vẽ đều là dấu tích của đại đạo tự nhiên!
Đây không phải là một bức họa bình thường, có thể gọi là tu đạo thánh đồ!
Nếu cường giả đang trên đà phát triển nhưng gặp trở ngại, thì khi nhìn thấy bức họa này, có thể ngộ đạo được ngay lập tức!
Đồng thời, khi bức họa vừa lọt vào tầm măt, luồng hắc khí vô hình bên trong cơ thể bọn họ sẽ lập tức tiêu tan.
"Ta… ta cảm thấy vết thương trong người đã không còn nữa?"
Ngụy Ngọc Sơn sửng sốt.
Vu Khải Thủy hít một ngụm khí lạnh nói: "Tranh của Lý tiền bối có ẩn chứa đại nhật chi đạo! Đứng trước bức tranh này, mọi thứ âm tà, đều tiêu tan thành mây khói!"
Ngụy Ngọc Sơn nói: "Chẳng lẽ, Lý tiền bối đã sớm đoán được, chúng ta sẽ bị cán cờ tà ác đó làm bị thương, cho nên mới cố ý để đám nhóc này cầm bức tranh tới trước mặt chúng ta?"
"Hẳn là như vậy!"
Vu Khải Thủy trịnh trọng nói: "Một nhân vật như Lý tiền bối, phàm là chuyện gì cũng không thoát được mắt hắn, mọi thứ, đều nằm trong quyền kiểm soát của hắn!"
Lúc này, lão ta càng thêm chắc chắn nói: "Ta đột nhiên hiểu ra, với tu vi của Lý tiền bối, Ân Tiếu Không chỉ giống như một con kiến, làm sao có thể an nhiên rời đi."
"Phía sau Ân Tiếu Không ít nhất cũng có cường giả Đại Thừa kỳ, thậm chí còn có thế lực đáng sợ hơn nữa... Lý tiền bối... nhất định là đang chơi một ván cờ, còn chúng ta chỉ là ngòi nổ mà thôi..."
Trong đôi mắt già nua của lão ta, toát ra một luồng ánh sáng trí tuệ ngời ngời!
Ngụy Ngọc Sơn cũng gật đầu nói: "Nói như thế, Lý tiền bối ban cho nhiều phúc duyên như vậy, chỉ sợ hắn bảo chúng ta làm việc cho hắn..."
Ân Tiếu Không lắc đầu nói: "Chúng ta còn chưa có tư cách này!"
Nét mặt Ngụy Ngọc Sơn phức tạp.
"Đi, Lý tiền bối đã bảo đám nhóc này cầm tranh tới cứu chúng ta, hiển nhiên là không muốn gặp chúng ta, chúng ta đi thôi."
Ân Tiếu Không nói.
Mộ Thiên Ngưng trả lại bức tranh cho Vương Tiểu Nhị và nói: "Các ngươi không được tranh giành nữa, biết không? Mỗi người xem một lúc thôi, không được tham quá."
Trong lúc tha thiết căn dặn bọn trẻ, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng không khỏi lóe lên một tia ngưỡng mộ.
Những đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên này có lẽ chỉ xem đây là bức tranh bình thường.
Nhưng bọn họ không biết rằng, thứ chúng đang sở hữu lại là phúc duyên mà hàng ngàn vạn tu giả có cầu cũng cầu không được!
...
Lúc này.
Trên bầu trời Liệt Hỏa Sơn.
Có một sự dao động dữ dội, không gian trực tiếp bị xé nát.
Một bóng người rơi ra khỏi đó.
"Sơn chủ!"
Trong đại điện, mấy trưởng lão như cảm nhận được, vội vàng xuất hiện, đón lấy Ân Tiếu Không.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Sơn chủ… sao lại suy yếu như thế?"
Tất cả ai nấy cũng đều kinh hãi.
Ân Tiếu Không khó khăn nói: "Đưa ta vào mật thất!"
Mấy trưởng lão vội vàng mang hắn vào trong.
Sau khi vào trong mật thất, chỉ thấy xung quanh chấy đầy đầu lâu chẳng chịt.
Chính giữa có bày thờ một bức chân dung.
Bên trên bức chân dung là hình ảnh của một tà thần!
Tà thần có tám cánh tay và hai đầu, màu sắc trông rất quái dị.
Ân Tiếu Không thắp một nén hương màu đỏ trước bức tượng thần này, khói bay tản mạn, bức chân dung dường như có thêm một chút linh động.
"Khởi bẩm thượng thần, ta thất bại rồi, gặp phải một tên rất đáng sợ!"
"Người đó… ẩn cử trong một sơn thôn ngay lối vào dãy núi mà thượng thần chỉ thị, đại kỳ mà thượng thần ban cho… cũng bị phá hủy rồi."
Ân Tiếu Không cúi đầu nói.
...
Một lúc lâu sau, Ân Tiếu Không bước ra khỏi mật thất.
Mấy trưởng lão của Liệt Hỏa Sơn đều đang đợi ở đây.
Họ cảm thấy khí tức của Ân Tiếu Không đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa, dường như còn mạnh mẽ hơn trước!
"Đẩy nhanh tốc độ, trong vòng một tháng phải thống nhất toàn bộ thế lực ở khu vực đó!"
"Ai không phục thì cứ giết đi!"
Ân Tiếu Không vẻ mặt hung ác!