"Oh, ngày hôm qua là lễ trưởng thành cuả vương tử, cùng với người nhảy một đêm là ai? Thực sự thần bí và mê người. Tôi đoán nhất định là công chúa của một nước."
"Thần bí và mê người? Có thể so bằng Belia không?"
"Belia? Belia xác thực không có ai có thể sánh bằng mỹ mạo của cô ấy, nhưng cô gái tối qua thật khác biệt...Tôi vừa nhìn thấy cô ấy, đã cảm thấy trái tim không còn là của mình nữa. Váy của cô ấy chứa đầy sao trời, giầy cao gót thì còn lóng lánh hơn cả kim cương... Nhưng thật kì lạ, tôi đã không thể nhớ rõ khuôn mặt của cô ấy."
"Oh, vậy cô ấy thật may mắn. Tôi cũng muốn được cùng vương tử khiêu vũ cả đêm. Vương tử vừa anh tuấn vừa thân sĩ, toàn bộ thiếu nữ của vương quốc Solo, ai mà chẳng muốn gả cho hắn."
"Không không không, đừng lôi cả tôi vào, tôi thích Louis công tước hơn, cao ngạo lạnh lùng, cuồng vọng không ai có thể bằng..."
Dường như có một cuộc tranh cãi ở phía sau, ong ong quấy rầy người như con ruồi, Liễu Dư quay lại và muốn tiếp tục ngủ, nhưng phía sau lưng lại bị người đụng vào một chút.
"Belia, Carlo vương tử và Louis công tước, cô chọn ai?"
...Carlo vương tử và Louis công tước?
Liếu Dư bối rối nghĩ rằng, trước khi ngủ quả nhiên không thể đọc sách, ngay cả trong những giấc mơ của mình cũng đều có liên quan đến cuốn sách.
"Belia, Belia..."
Ong ong ông, ong ong ông.
"Ai mà thèm chọn lựa giữa vương tử và công tước?" Một chuỗi tiếng Pháp trôi chảy ra khỏi miệng. "Muốn chọn, đương nhiên là phải chọn Thần Ánh Sáng, đó là lựa tốt nhất rồi a."
Ong ong ông ngừng lại, xung quanh yên lặng như chết.
Liễu Dư vô ý thức ngẩng đầu, lại phát hiện, hơn mười cặp mắt nhìn chằm chằm cô mà không chớp mắt, sự mỉa mai và ác ý trong mắt gần như biến thành mũi tên nhọn có thể đem cô bắn thủng.
Cô lúc này mới phát hiện có điều gì đó sai sai.
Cô không ngủ trên chiếc giường to và thơm ngạt ngào của mình mà là đang ở trong một căn phòng theo phong cách baroque.
Có những cửa sổ lớn trong phòng, ánh sáng xuyên qua lớp kính nhiều màu sắc và chiếu rọi nhẹ nhàng xung quanh.
Hàng bàn làm việc màu trắng tinh khiết được chạm trổ hoa hồng, và nhiều cô gái trẻ ngồi trước đó. Họ mặc những chiếc váy ngắn kiểu châu Âu phóng đại và nhìn chằm chằm vào cô dữ dội.
"Belia!"
Lúc này, một người phụ nữ tầm 30 đến 40 tuổi bước vào cửa. Cô ấy dường như nghe thấy cuộc trò chuyện vừa nãy và lấy thước chỉ vào Liễu Dư. "Ngươi là đồ vô tri, cuồng vọng,..."
Cô ta run rẩy vì tức giận. "Dám cố tình khinh nhờn các vị thần vĩ đại của chúng ta, hãy cút ra khỏi đây cho tôi! Phạt ngươi đứng trong một giờ, ngay lập tức, ngay lập tức!"
... Belia?
Ánh mắt của Liễu Dư trợn to, sẽ không phải là như cô đang nghĩ đi?
Cô vô ý liếc nhìn cánh tay mình, làn da trắng như pha lê, như là lần tuyết đầu tiên của đêm mùa đông, và cô có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ màu xanh dưới làn da của mình.
Khi còn bé dinh dưỡng không đầy đủ khiến cô vô luận làm cách nào, chăm sóc cỡ nào đều không thể có được một làn da trong suốt và mờ ảo như vậy.
Và bộ quần áo này...
Một dòng chữ vô thức xuất hiện trong tâm trí Liễu Dư.
"Belia đẹp tự nhiên. Đối với Natasi, chị kế của cô đẹp giống như búp bê cao cấp nhất mà cô từng thấy trong cửa hàng Bunoy. Cô ấy có làn da trắng như tuyết và mái tóc sóng vàng dài, đôi mắt xanh nhạt cuốn hút... Thế nhưng, tính tình lại khác hoàn toàn vẻ ngoài đó. "
Cô ấy ... Belia?
Liễu Dư thử véo tay một cái.
"Tê--" Cô gái cùng bàn giận dữ trừng mắt , "Belia, cô bị điên à?"
"Có đau không?"
Cô gái cùng bàn tức giận hơn.
"Sao ngươi không thử véo mình một chút?!"
Xem ra là đau.
"Belia!" Trên bục giảng, người phụ nữ trung niên hét lên với cô như một con gà mái, "Ra ngoài ngay lập tức cho tôi!"
Lớp học lại bắt đầu xôn xao.
"Ngươi thực sự chán sống, nghĩ rằng mình đẹp mà dám mơ ước đến Thần Ánh Sáng vĩ đại ..."
"Mười năm trước, công chúa xinh đẹp và quý phái nhất của toàn lục địa chỉ dám nói về việc muốn làm vợ bé của các vị thần ... Cuối cùng, vị công chúa này đã biến thành một con lợn."
"Ánh sáng của thần chiếu khắp mọi nơi, và những kẻ phạm thượng cuối cùng sẽ bị trừng phạt."
...
Liễu Dư bị đuổi ra ngoài lớp học.
Lớp học của cô ở trên tầng sáu, và cô có thể nhìn thấy mái vòm trắng vô tận, những nhóm bồ câu trắng và những ngọn núi tuyết vô tận ẩn mình từ xa.
Cơn gió từ núi tuyết, với hơi nước lạnh, bất chợt đánh thức Liễu Dư. Kỳ lạ thay, có những ngọn núi tuyết gần đó, nhưng không khí vẫn nóng. Cô còn đang mặc một chiếc váy ngắn ấy vậy mà không thấy lạnh.
Hoàng tử Carlos, Công tước Louis, Belia ...
Mái vòm vòng cung trắng, núi tuyết cuộn, khí hậu kỳ lạ ...
Liễu Dư lại tự véo mình...
Bây giờ, cô đã rất chắc chắn rằng mình đã xuyên qua.
Cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết Mary Sue không có não gọi là "Cuộc phản công tuyệt đẹp của Lọ Lem".
Toàn bộ cuốn sách được viết xung quanh Cô bé Lọ Lem. Là nhân vật chính tuyệt đối, cuộc đời của Lọ Lem Natasi, không chỉ là một con đường gập ghềnh trong những năm đầu đời, sau lại toàn bộ đều là ánh sáng xanh suốt chặng đường. Với sự may mắn của mình, cô đã chinh phục được từng người, từng người đàn ông vĩ đại. Cuối cùng, còn quen biết với người đàn ông lớn nhất, Chúa tể của thế giới này, vị thần tối cao duy nhất...
Thần Ánh Sáng.
Khi có Thần Ánh Sáng thì các hoàng tử và công tước khác đã trở thành vô giá trị, và dưới sự phù hộ của thần ánh sáng, cuối cùng Lọ Lem đã leo lên đỉnh cao của sự sống.
Cô được gọi vào đền thờ, thường đi cùng với thần ánh sáng.
Tuy nhiên, có lẽ tác giả yêu nhân vật nam chính thì phải.
Bởi vì cuối cùng thì, Lọ Lem cũng không thể trở thành vợ của Ánh Sáng Thần, cô chỉ trở thành linh mục cao nhất trong toàn bộ ngôi đền, và được ban sự sống bất tử và quyền dưới một vị thần và trên vạn người.
Đối với một cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà nói, đây chắc chắn là một kết thúc tồi tệ. Vô số độc giả đe dọa uy hiếp sẽ gửi lưỡi dao cho tác giả, nhưng tác giả vẫn khăng khăng không thay đổi kết cục, và thậm chí còn để lại một đoạn cuối:
"Thần thánh, nên vĩnh viễn treo cao trreen thần đàn và bị người kính ngưỡng. Không ai có thể có được trái tim cao cả của vị Thần Ánh Sáng, ngay cả Natasi."
Liễu Dư tận 1 giờ sáng mới đọc xong cuốn sách, nhưng nhìn đến kết cục bị ức chế phun ra một ngụm máu loãng, mang theo tức giận chìm vào giấc ngủ.
Ai mà biết một giấc ngủ dậy người liền đến trong sách.
Mà còn trở thành nữ pháo hôi nổi tiếng trong cuốn sách - Chị gái độc ác và ngu ngốc của Lọ Lem, Belia.
Tấm bia đỡ đạn này có trách nhiệm nặng nề. Nó phải sử dụng sự ngu ngốc độc ác của mình để thể hiện sự thuần khiết và thiện lương của Lọ Lem, khơi dậy sự thương hại của các anh lớn, đồng thời gánh vác trách nhiệm thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện.
Dù thế nào đi nữa, cô và mẹ cô, người cũng độc ác và ngu ngốc, bắt nạt cô bé Lọ Lem. Không những thế cô còn cho người đào mắt của hóa thân của Thần Ánh Sáng, làm Lọ Lem và Thần Ánh Sáng có thể đi chung đường và trở thành vị cứu tinh của anh.
Vào ngày thứ mười lăm sau khi đào mắt, cô đã bị giết chết.
"Khi Belia bị treo trên giá treo cổ, vẻ đẹp của cô ấy đã biến mất và cô ấy trở thành một xác chết. Natasi ngồi trong cỗ xe ngựa liếc nhìn từ xa, những con giòi bò trên người cô ấy, ngay cả chim diều ghét bỏ thịt và máu của cô ấy - cô ấy cùng mẹ kế bị treo cùng một chỗ và không còn có thể bắt nạt cô thêm nữa. Natasi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng rất nhanh nhỏ giọng sám hối "
Vì vậy, cô xuyên đến thời gian đã là khi nào rồi?
Hôm qua là buổi lễ trưởng thành của hoàng tử ...
Lúc này, giọng nói của nữ giáo viên trong lớp phát ra rõ ràng.
"Ba ngày sau, thần sử sẽ đến Học viện Sauron của chúng ta để kiểm tra. Tôi hy vọng rằng sẽ có người trong các bạn có thể trở thành thần mến người ..."
Gác chuông của nhà thờ vang lên, dong dong dong ...
Mười một.
Liễu Du đếm rất rõ. Từ trên lầu cao, cô thấy nước phun ngay lập tức.
Các đài phun nước âm nhạc bắt đầu hát.
Rất tiếc...
Ba ngày sau, bài kiểm tra linh mục, mười một tiếng chuông, nghi lễ trưởng thành của hoàng tử đêm qua...
Điều này có nghĩa là đôi mắt của người mà Thần Ánh Sáng hóa thân đã bị cô cho người đào ra. Anh ta bị bỏ lại một mình trong đống đá phía sau đài phun nước vì những bụi cây màu đỏ che lấp, không ai pháy hiện anh ta.
Sau đó, khi Lọ Lem đi đưa cơm cho nguyên chủ đã phát hiện.
Không, không thể.
Liễu Dư nghĩ, cô phải dành trước và tự nhận lấy phần ân nhân cứu mạng này.
Mặc dù, điều này là một chút vô sỉ.
Đang suy nghĩ, Liễu Du thấy một cô gái trẻ bước vào trường từ xa.
Cô ấy đang mang một giỏ hoa, và có lẽ có đồ ăn trong đó, đeo tạp dề màu xám xám và đi bộ vui vẻ.
Đó là Lọ Lem Natassi...
Cô ấy đây rồi.
Cô ấy sẽ cứu được hóa thân của Thần Ánh Sáng
a, và từ đó trở đi, cuộc đời sẽ đầy may mắn.
Trái ngược với điều này, nếu mà làm hại thần minh, sẽ bị vận đen quấn thân, uống nước nhét kẻ răng, bước đi ngoài đường sẽ rơi vào hố phân và thậm chí ăn kẹo đều có thể làm gãy răng cửa của bạn.
Đây chỉ đơn giản là bước ngoặt của cuộc sống ban đầu.
Hậu quả trực tiếp nhất là bởi vì đêm nay cô có ý định làm hại hóa thân của Thần Ánh Sáng - cũng chính là người mà cô tưởng chỉ là nghèo túng thanh niên, trên thực tế là quý tộc "Gaia" - mà sẽ bị bất vào tù ba ngày.
Lý do xác nhận và bị chỉ ra rất là đơn giản.
Cô đã đánh rơi huy hiệu, hoa diên vĩ, đại diện cho biểu tượng gia đình của gia đình Fergus, bị Gaia nhặt được.
Cô vẫn luôn mang nó ngay từ khi sinh ra, huy hiệu đại diện cho vinh quang của gia đình Fergus.
... Tóm lại, cần tránh thảm họa trước mặt cái đã.
Liễu Dư chạy như một con nai.
Chiếc váy hình hoa hồng nổi lên, để lộ ra đôi tất ren trắng tinh khiết, và đôi giày cao gót đáp xuống mặt đất.
Cô chạy xuống những bậc thang, chạy băng qua đám cỏ xanh, đi qua đài phun nước âm nhạc khúc xạ ánh sáng mặt trời đầy màu sắc, và cuối cùng đã đến với hòn non bộ.
Những bụi cây màu đỏ bao quanh tảng đá.
Mọi người ở Học viện Sauron đã nghe một truyền thuyết rằng có vô số xương cốt được chôn dưới những bụi cây rực đỏ này.
Vì vậy, không ai sẽ đến đây.
Natasi đang đứng đó.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại.
"Chị Belia?"
Đôi mắt của Liễu Dư rơi vào lòng bàn tay cô.
Trong ánh mặt trời, một bông hoa diên vĩ đang tỏa sáng.
Viên ruby được khảm bằng hồng ngọc giống như một giọt máu đỏ đáng sợ.