Chương 5: Mua đồ cứu người

Tiểu Vân hắn vừa mở cửa bước vào căn nhà liền nhìn thấy Nam thúc đang nằm trên giường đang ho không ngừng, mà ho còn ra máu. Xung quanh là vợ và hai con gái của Nam thúc đều ở đó. Nhìn bộ dạng của Nam thúc, Tiểu Vân hắn liền thấy tử thần ở đâu đây.

Nam thúc dù ho không ngớt nhưng nhìn thấy Tiểu Vân chạy tới liền có nén lại, dơ cánh tay gầy gò gọi hắn tới. Tiểu Vân hắn vẫn ngoan ngoan như vậy, Nam thúc gọi hắn liền chạy tới. Vợ Nam thúc liền đứng dậy nhường chỗ hắn ngồi xuống giường.

Nam thúc nắm chặt tay Tiểu Vân bắt đầu dặn dò, những lời như cố dặn ra khiến Tiểu Vân hắn đau xót. Nếu là ngày trước hắn nhìn như vậy liền chỉ nghĩ tới hai từ “Bất Lực”. Nhưng mà bây giờ lại khác, hắn còn có hệ thống đây.

“Thúc, thúc đừng nói chuyện để ta xem thử bệnh.” – Tiểu Vân cầm tay Nam thúc lên bắt mạch thử. Làm vậy cho giống đại phu chứ khi hắn bước vào hệ thống liền đã hiện toàn bộ bệnh và thân phận của mọi người trong nhà Nam thúc ra.

“Tiểu Vân, ta biết ngươi hiếu thuận nhưng ta có khả năng không qua khỏi…” Chưa kịp nói hết câu thì Tiểu Vân hắn lại nhìn Nam thúc mỉm cười.

Tiểu Vân mỉm cười khiến ai trong nhà cũng ngơ ngác. Nhà sắp có tang như vậy mà còn cười được, không lẽ coi đây là hạnh phúc của một tang gia ? Nhưng mà, Tiểu Vân lại nói một câu bừng lên hi vọng sống của Nam thúc : “Nam thúc, người nằm im ta chữa cho người.”

Dứt lời, Tiểu Vân thủ pháp nhanh nhẹn, dùng lực đạo đánh vào vài huyệt trên người Nam thúc khiến Nam thúc liền dừng ho lại. Sau đó, hắn đứng dậy ra khỏi giường nói với Tiểu Hoa tỷ. Tiểu Hoa là con gái thứ hai của Nam thúc, hơn hắn ba tuổi lận.

“Tỷ đi đun nước nóng, ta về nhà lấy dược liệu sang, đun theo công thức cho Nam thúc uống liền có thể trị bệnh.”

“Tiểu Vân đệ nói thật ?”

Tiểu Vân hắn gật đầu. Sau đó, hắn liền chạy về nhà. Nhà hắn vốn dĩ chả có dược liệu gì. Hắn muốn mua từ hệ thống nhưng cũng không thể từ trong không trung rút ra dược liệu như vậy được. Mà trước mặt bốn người hắn cũng không thể giải thích. Nên Tiểu Vân lấy cớ về nhà lấy dược liệu.

Một lúc sau, Tiểu Vân hắn tiêu hao 20 điểm mua dược liệu, còn dùng ba mươi điểm mua thêm ba viên đan dược đại khái có thể bảo vệ tuổi xuân và tăng thêm sinh mệnh lực cho ba người nhà Nam thúc.

Dù chỉ là tăng một chút nhưng đối tới phàm nhân cũng là trợ giúp rất lớn.

Nước đun lên bắt đầu sôi cũng là lúc Tiểu Vân trên tay cầm dược liệu, tay lại cầm bình đan dược đến. Tiểu Vân bắt đầu nấu thuốc, cả hai con gái của Nam thúc đều ở dưới phụ. Tiểu Vân hắn cũng không phải lần đầu tiếp xúc với hai người nên cũng không ngại gì. Thậm chí lúc nhỏ hai người còn ôm hắn và Tiểu Điệp cùng ngủ đâu.

“Trong bình này đan dược, Tiểu Hoa tỷ cùng Tiểu Thanh tỷ liền lấy mỗi người một viên uống đi. Còn lại một viên liền giao cho Liên thẩm uống.”

Tiểu Hoa vốn nhanh miệng liền hỏi lại : “Cái này đan dược có tác dụng gì ? Cha ta không dùng được sao ?”

Tiểu Vân lắc đầu nói tiếp : “Cái này để bảo dương tuổi xuân chỉ có tác dụng với nữ. Mà Nam thúc có thuốc này có thể khỏe mạnh, sinh long hoạt hổ đây.”

Nghe Tiểu Vân nói vậy hai người cũng không có hỏi lại liền mỗi người một viên uống xuống. Một lúc sau, cả hai người liền bê thuốc lên cho Nam thúc. Nam thúc được Tiểu Vân điểm qua vài huyệt cũng không bị ho liên tiếp nữa, cầm lấy thuốc uống nhẹ nhàng rồi nằm ngủ thiếp đi.

Xong chuyện, Tiểu Vân hắn nói chuyện với ba người một chút rồi trở về. Trời cũng sắp sáng hắn còn phải đi lấy củi đây.

Như thường ngày, Tiểu Vân hắn lấy củi về mua thêm ít đồ ăn rồi cùng Tiểu Điệp nấu nướng. Nhưng mà, nay hắn trở về liền bị Tiểu Điệp kéo sang nhà Nam thúc. Ra là Nam thúc cảm giác người nhẹ nhõm cũng không còn ho nữa, cả người như trẻ ra mấy tuổi. Liên thẩm cùng hai người con gái sau khi phục dụng đan dược cũng như vậy.

Vì để thay lời cảm tạ nhà Nam thúc liền gọi Tiểu Vân và Tiểu Điệp sang cùng ăn cơm. Nay nhà Nam thúc liền thịt một con lợn sữa để bắt đầu nướng. Tiểu Vân nhìn lợn con trên dàn nướng đang xoay đều đều, da vàng óng ánh có chút không kìm được nước miếng. Dù sao hắn bây giờ vẫn là trong thân xác đứa trẻ đây.

Cộng thêm ban nãy, hắn liền theo trí nhớ thêm mấy món như lá móc mật, quả móc mật, mật ong… vào thịt heo khiến hương thơm thật lan xa. Người nhà Nam thúc lúc đầu không hiểu nhưng giờ thấy như vậy cũng có chút ngạc nhiên. Dù sao Tiểu Vân cũng là nhà hắn nuôi lớn, có tài nấu ăn như vậy mà hắn còn không biết đây.

Trong bữa ăn, Nam thúc nhìn Tiểu Vân tò mò hỏi : “Tiểu Vân a, những bản lĩnh như vậy ngươi học được từ đâu ?” Nhà bọn họ nghèo vốn đều không có người dạy mấy thứ này, đến học chữ cũng chỉ là được học qua loa thôi.

Tiểu Vân bình thản trả lời : “Nam thúc, cái này là ta lên rừng nhiều. Nhìn nhiều người đi cùng làm học cũng thành quen. Còn pha chế linh dược cũng là vô tình học được.”

Nam thúc cũng không hỏi nhiều, nghe hắn nói vậy cũng ừm một tiếng rồi thôi. Bữa ăn cũng trôi qua trong tiếng nói chuyện. Kết thúc, Nam thúc liền nói : “Tiểu Vân, ngày mai ngươi cùng ta lên trấn trên một chuyến.”

“Lên trấn trên?” Tiểu Vân hắn sinh ra liền đã ở trong thôn nhỏ này. Cuộc sống của hắn có ba nơi hắn biết, một là nhà, hai là rừng, ba là thôn nhỏ này. Đối với thế giới bên ngoài hắn hoàn toàn không hiểu, thậm chí trấn trên hắn còn chưa từng tới.

“Đúng vậy. Ngày mai là lịch hàng tháng các thanh niên trong thôn cùng nhau lên trấn trên đổi đồ, ngươi cùng ta lên một chuyến cũng để mở rộng tầm mắt đi.”

Tiểu Vân liền “vâng” một tiếng đồng ý rồi cùng Tiểu Điệp trở về nhà. Nam thúc bất giác làm thay đổi thế hoạch của hắn, Tiểu Vân hắn còn chờ đợi max cấp mới liền dám du hí cuộc đời. Dẫu sao, thế giới bên ngoài cũng nguy hiểm. Ví dụ như động một thằng bé liền anh hắn đến, anh hắn không được liền cha hắn đến, cha hắn không được rồi ông nội rồi lão tổ tông. Nói chung không max cấp ra ngoài Tiểu Vân hắn vẫn cảm giác không an toàn đây.

Trời tờ mờ sáng, Tiểu Vân đã chuẩn bị đồ đạc cùng Nam thúc lên trên trấn. Mọi việc hắn đã dặn Tiểu Điệp từ hôm qua. Không thể không nói Tiểu Điệp thật sự ngoan, hắn dặn liền vâng dạ, mọi việc hoàn toàn nghe theo hắn. Nếu lí do hắn mạnh lên ngoài bảo vệ hắn chu toàn thì còn là bảo vệ Tiểu Điệp.

Nam thúc dẫn theo Tiểu Vân tới nhà thôn trưởng, nơi đó có nhiều thanh niên cũng tụ tập sẵn. Nhìn thấy Nam thúc khỏe mạnh mọi người có chút ngạc nhiên hỏi thăm rồi xuất phát. Cầm đầu đoàn là một lão già nhìn qua đã 60 tuổi nhưng ánh mắt vẫn còn rất tinh tường. Đoàn xe thuận lợi đi nhưng khi qua một khu rừng thì cảm giác cảnh giác cao hơn hẳn.

Nam thúc ngay cạnh Tiểu Vân cũng dặn dò : “Tiểu Vân ngươi chú ý cảnh giác chút, nơi đây là địa bàn của Dã Long bang, bọn hắn chuyên cướp đồ của các thôn đi qua đây.”

Tiểu Vân hắn cũng gật đầu rồi bắt đầu dò xét. Nhưng mà hắn cũng không thấy gì khác thường. Với độ nhạy bén của hắn đây giờ thì chỉ cần có người lạ động một chút hắn cũng có khả năng nhìn ra. Qua rừng một cách thuận lợi khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Vân hắn nhìn tràng cảnh càng thêm nội tâm hắn kiên định, nhất định phải cẩn thận. Hắn không max cấp liền không du hí cuộc đời được.