Chương 17: Ba người suy nghĩ

Đón ánh mắt ba người, Tiểu Vân tiếp tục nói : “Muốn hoàng triều phát triển trước tiên cần ổn định lòng dân. Có được lòng dân, hoàng triều mới lớn mạnh được.”

Tiểu Vân dứt lời ba người đều như có chỗ suy nghĩ đều chưa ai nói gì. Trần Tân lại tiếp tục hỏi : “Muốn có được lòng dân phải làm sao ?”

Hắn từ trước đến giờ liền có thể phát triển quân đội, cấm vệ quân, tu luyện đều có thể. Riêng dân tình lại cực kỳ ít chú ý tới, đều là qua các quan bẩm báo.

Tiểu Vân cười cười, hắn nói một tràng dài như giảm tô thuế, chia cắt ruộng đất, mở nhiều lớp dạy chữ, dạy võ, người luyện võ tốt càng có thể ra nhập quân đội các thứ…

Tiểu Vân nói ra làm ba người cảm giác được rất nhiều thứ. Nghe được Tiểu Vân nói những thứ này, Trần Tân bỗng có cảm giác hắn cũng không phải vua của một nước nữa. Mà hắn chỉ là một thần tử đang đứng nghe nhân hoàng giảng xuống chi ngôn.

Trần Thiên, Trần Tân cùng Tân Chính ba người lại ngồi nói chuyện thêm chút cũng nhanh chóng trở về. Lần nào tới cũng ở lại ăn thì cũng không được tốt hình ảnh.

Bước chân ra ngoài tiểu viện, ba người đều cảm giác như vừa từ thiên đàng trở về thực tại. Cái cảm giác ở trong tiểu viện đó thật khó nói lên lời nhưng cũng thật khó tìm được thứ gì so sánh. Cảm giác như mọi thứ áp lực đổ lên đầu nhưng bước vào đó, thứ áp lực kia trở nên nhẹ nhõm dần biến mất.

Cảm giác như đang tức giận đùng đùng hay đang sợ hãi bước chân vào tiểu viện cũng liền tan biến. Hoặc ngay hai người hận nhau đến chết có khi cũng có thể giải hòa a. Nói chung là, tiểu viện đó thực sự quá thần kì.

Nếu trên đời này có thứ để so sánh chắc chắn sẽ mang vào suy nghĩ ba người nhưng đáng tiếc là không có. Chỉ sợ là tiểu viện đó là duy nhất cũng không có thêm thứ gì khác.

Ba người bước đi xuống thăng tiên đỉnh nhưng chẳng ai nói với ai lời nào. Tất cả đều có suy nghĩ riêng trong lòng. Như Trần Tân, hắn mới đột phá lên võ đạo đệ thập cảnh chưa bao lâu bước lên hàng ngũ tông sư ngay là chưa thể.

Tông sư a, đó chính là phượng mao lân giác tồn tại trong thế giới này. Bước qua đường bình cảnh để từ võ đạo thập cảnh tiến tới tông sư đó là điều bao nhiêu người mơ ước tới nhưng không phải ai cũng làm được. Trần Tân tư chất hắn cũng rõ, hắn từ khi còn ở võ đạo cửu cảnh cũng đã nghĩ tới mình sẽ chỉ ở cảnh giới này hết đời.

Nhưng mà, khi gặp Tiểu Vân về mọi chuyện thay đổi. Hắn đột phá lên võ đạo thập cảnh một cách dễ dàng. Bây giờ càng là kinh khủng hơn hắn cảm giác như bình cảnh lên tông sư chỉ còn mỏng dính. Hắn như chỉ cần một lần đốn ngộ liền bước tới nó.

Đừng nhìn Trần Tân tuổi này mới lên tông sư mà khinh thường. Có người cuối đời mới chỉ chạm tới ngưỡng cửa đó mà thôi. Còn chưa nói tới Trần Tân hắn đột phá từ cửu cảnh tới thập cảnh chưa tới một tháng. Mà hắn bước lên tông sư cũng là trong tầm tay.

Thử nghĩ xem, một tháng đột phá hai cảnh giới còn bước qua ngưỡng cửa khó nhất của võ đạo. Nếu truyền ra tin tức này chính là oanh động cả thế giới, Trần Tân hắn không sai biệt lắm sẽ thành tâm điểm chú ý.

Trần Tân trong dòng suy nghĩ không khỏi cười thầm. Nếu hắn không phải vua một nước, hắn sẵn sàng dọn nhà tới đây ở cạnh tiểu viện. Làm vua một nước thật sự không sung sướng bằng khi ở đây a. Lại nghĩ chút chút về điều Tiểu Vân nói, hắn cảm giác thật sự rất có lí.

Xem ra, khi trở về hắn cũng ngừng bớt chiến tranh bắt đầu ổn định lòng dân.

Bên cạnh Trần Tân, Trần Thiên đầu óc cũng đang cực kỳ linh động. Trần Thiên tuổi tác nếu so với ở lam tinh thì đã cao, đều đã trên tám mươi gần chín mươi tuổi. Nhưng bước lên còn đường võ đạo hắn nhìn bây giờ mới như hơn sáu mươi mà thôi, đầu óc, thân thể người luyện võ đều linh hoạt.

Nếu có thể bước lên tông sư đỉnh phong thì hắn còn sẽ trẻ lại nữa. Điều mà hắn đời này không dám nghĩ tới nhưng từ khi gặp Tiểu Vân về hắn cảm giác điều đó không còn sai. Tuổi tác a, chính là không quan trọng.

Người tu tiên, người luyện võ đạo a, đừng hỏi tuổi tác. Nếu ngươi không muốn nhìn thấy e gái xinh đẹp trong một bí cảnh, hí hửng tới làm quen. Chợt nhận ra, người ta đã là lão bà nghìn tuổi nhưng cảnh giới cao bão dưỡng tuổi xuân chỉ là cỏn con. Vốn tâm tình yêu gái trẻ lại vô tình thành lái máy bay chiến đấu như vậy liền không ổn không ổn. Tốt nhất a, chính là không nên hỏi tuổi.

Đối với người tu tiên, người võ đạo hỏi tuổi không nguy hiểm nhưng gặp phụ nữ lần đầu mà hỏi tuổi liền dễ cỏ xanh mộ.

Tần Chính thì càng khỏi phải nói. Trong ba người người vui vẻ nhất chính là hắn. Hắn vốn cho rằng tông sư đỉnh phong sẽ là đích đến cuối cùng, ngưỡng của ở thời đại này không ai bước qua được.

Nhưng mà, khi hắn gặp Tiểu Vân, hắn bước chân vào tiểu viện hắn liền thấy đại tông sư trong truyền thuyết thật có khả năng chạm tới.

Cái gọi là đại tông sư cũng liền không khó như hắn tưởng tượng vậy. Bước ra bình cảnh, tiến vào đại tông sư cũng không phải như bước lên trên trời vậy. Hắn cảm giác mọi chuyện cũng thật không khó khăn đến vậy.

Ba người đều đi xuống nhưng trong đầu lại suy nghĩ mỗi người một phương. Nhưng ba người đều biết, bước chân vào được tiểu viện cảnh giới liền sẽ tăng lên. Không nói tới nước trà hay đồ ăn, mà bước chân vào đã nhận thấy khác biết.

Nội lực do tích tụ được tinh hoa trời đất, gặp nơi thiên thời địa lợi liền có thể tu luyện nhanh hơn. Nội lực trong nơi đó cũng nhiều hơn một chút. Dù cho nơi có gọi là thánh địa cũng chỉ tăng thêm một chút mà thôi.

Nhưng mà, chân bước vào tiểu viện ba người liền thấy nội lực ở xung quanh thân thể. Điều này nói lên gì ? Đơn giản chính là hít thở công lực cũng tăng bội chưa nói tới ngồi tu luyện liền khủng khiếp.

Ba người nhanh chóng trở về. Tần Chính cũng không về hoàng triều mà trở lại môn phái bắt đầu kế hoạch hợp tác.

Trần Tân cùng Trần Thiên trở về. Bao nhiêu thắc mắc trong lòng đều được giải đáp, Trần Tân cũng không có tới chỗ Trần Thiên bày trận tính kế nữa. Trần Thiên càng là kinh khủng, trực tiếp bế quan muốn xung kích cảnh giới.

Trần Tân tiến về hậu cung trên môi kém chút không nhịn được cười mà cười thật lớn. Vương Tử Yên chờ đợi Trần Tân ngay hậu cung khi thấy hắn tới không khỏi ấm áp trong lòng. Trần Tân mặc dù cưới có nhiều thê thiếp một chút nhưng cũng không phải hậu cung ba ngàn giai nhân. Hậu cung của hắn chính là đếm trên đầu ngón tay. Mà đầu ngón tay của một bàn tay nha.

Cưới thê tử cũng không phải ý muốn của hắn. Hắn từ lần gặp đầu tiên đã yêu sau đắm Vương Tử Yên càng là không thể rời xa nàng. Vương Tử Yên sinh cho hắn ba đứa con càng làm hắn yêu nàng không tả xiết. Trong đó, Tiểu Vân đúng là trời ban xuống a.

Lại nói về hậu cung của Trần Tân một chút, thê thiếp vừa nói qua. Đến những đứa con của hắn, vậy cũng không nhiều. Tính hết thảy đúng đủ hai bàn tay. Đứa con nhỏ nhất cũng chỉ là mấy tháng tuổi. Cũng là do phi tần mới tuyển vào cung. Hắn không muốn tuyển nhưng mà là vua có những điều không muốn không được.

Đôi khi lấy thê cũng là để ổn định triều chính. Nếu trong năm người thì chỉ có Vương Tử Yên hắn yêu say đắm càng là cãi lời mẫu hậu quyết lập nàng làm hoàng hậu đây.