Chương 168: Ra tay

Thêm một chút thời gian khí tức Phản Hư liền hoàn toàn biến mất. Trong đêm tối mọi người chỉ thấy một đạo ánh sáng màu đỏ bay vụt từ động phủ của Kim Như Ngọc ra hướng thẳng đến nơi Đại Hắc Cẩu đang đứng. Tốc độ của đạo ánh sáng cực kỳ nhanh, đợi đến khi mọi người phản ứng đã là lúc ánh sáng biến mất.

Lúc này người xuất hiện trước Đại Hắc Cẩu không ai khác mà chính là Kim Như Ngọc. Nhưng mà bây giờ nàng khí chất, dung mạo, cảnh giới đều là khác biệt trước đây một trời một vực. Nàng toát ra khí chất lạnh lùng khác hẳn so với lúc trước, nhưng mà cả người vẫn như một tòa núi lửa sẵn sàng bộc phát. Dung mạo nàng trở nên cực kỳ xinh đẹp động lòng người, ở cuối mắt còn xuất hiện tới một màu đỏ đỏ. Đây là Phượng Hoàng ấn kí, nhờ dung hợp lấy Phượng Hoàng cốt nàng mới có được nó.

Dung nạp Phượng Hoàng cốt còn có thêm nhiều thứ nhưng biểu hiện ra ngoài rõ nhất liền là nó. Cảnh giới khác biệt liền không phải nói thêm.

“Đa tạ Cẩu ca.” Kim Như Ngọc đứng trước Đại Hắc Cẩu khom mình cảm ơn. Mặc dù Đại Hắc Cẩu chỉ là Tiểu Vân sủng vật nhưng bản lĩnh của nó mạnh mẽ không ai dám chối cãi cả. Đại Hắc Cẩu còn giúp nàng đến bước này nàng cảm ơn còn chưa hết a.

“Không có việc gì, ta chỉ tạo ra cơ hội mà thôi. Còn đạt được hay không vẫn là do ngươi tự nắm lấy được.” Đại Hắc Cẩu thi triển nhẹ một nguồn lực liền đỡ Kim Như Ngọc đứng lên. Quan sát Kim Như Ngọc một chút Đại Hắc Cẩu liền nói thêm : “Vì muốn theo được công tử mà có thể hi sinh đến bậc này a, xem ra ngươi nghị lực cũng thật phi thường.” Thoát thai hoán cốt là quá trình vô cùng khó khăn, đâu phải ai cũng có thể làm. Nhưng mà Kim Như Ngọc lại làm tới ba lần. Bậc này nghị lực…

“Mà Thần cốt của Phượng Hoàng cũng không phải ta có được. Phượng Hoàng nhìn trúng ngươi mới ban ngươi tạo hóa, có gì trở lại công tử tiểu viện liền cảm ơn hắn a.” Thánh cốt Chu Tước là hắn xuất phẩm không sai nhưng mà Thần cốt kia thì lại không phải của hắn. Cái gì cái nấy vẫn là phải rõ ràng a.

Kim Như Ngọc nghe vậy liền gật đầu. Đại Hắc Cẩu hắn cũng không nói gì thêm liền trở về. Mục đích đến Hoàng Thiên Cẩu một tộc đã hoàn thành một nửa giờ chỉ cần chờ công tử mà thôi.

Kim Như Ngọc ở lại nhìn Thân Tâm nhẹ gật đầu sau đó cũng rời đi. Cảm nhận lại sức mạnh của mình Kim Như Ngọc chỉ cười thầm. Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi, nỗi đau của nàng cũng không tính là gì, muốn tiến xa hơn nàng còn cần cố hơn nữa. Chỉ cần ở công tử thứ này tính là cái gì a ? Mà Kim Như Ngọc nàng cũng tò mò để mạnh như công tử, rốt cuộc đã phải đánh mất và chịu đựng những gì a ?

Ở Hoàng Thiên Tông, Tiểu Vân hắn đang trong phòng liền hắt xì một cái. Ngón tay nhẹ quẹt qua mũi, Tiểu Vân hắn liền thắc mắc “lại ai đang nhắc đến hắn đây a ?” Hẳn là đại hắc cẩu đi, dù sao xa hắn lâu như thế Đại Hắc Cẩu hắn là nhớ hắn lắm rồi a. Nhưng Tiểu Vân hắn mà biết Đại Hắc Cẩu đang ăn sung mặc sướng ở Hoàng Thiên Cẩu một tộc thì đã lại khác.

Từ ngày thịnh hội đến nay đã có ba ngày thời gian, ba ngày này cũng thật không yên bình chút nào. Các tông môn và các đại tộc đã đều rời đi cả rồi nhưng mà canh phòng ở Hoàng Thiên Tông cũng chưa từng giảm đi chút nào. Trái ngược lại Hoàng Thiên Tông canh phòng còn nghiêm ngặt hơn nữa.

Bích Dao từ thương thế khỏi lại cũng chưa từng được nghỉ ngơi. Nàng đầu tiên chính là đột phá Đoạn Ngục Đao thêm một tầng mới sau đó liền giải quyết Hoàng Thiên Tông sự vụ. Hoàng Thiên Tông đột nhiên xuất hiện một trưởng lão làm phản, mà dưới vị đó còn hơn năm mươi đệ tử đều tinh anh cũng làm phản. Vụ việc đương nhiên được dẹp yên nhưng mà cả Hoàng Thiên Tông vì việc này mà có chút căng thẳng hơn bao giờ hết.

Trưởng lão trước khi nhắm mắt còn nói : “Đây chỉ là khỏi đầu cho mối thù mười năm.”

Câu nói truyền đến tai tông chủ liền như một tiếng sét. Cuối cùng thì thứ hắn lo lắng cũng đến, cái gọi là Hoàng Thiên Tông đại kiếp cũng thật đến. Dù sư đệ hắn không gây sự với người kia thì Hoàng Thiên Tông đại kiếp vẫn theo sư tổ dự đoán mà đến thôi.

Mà sau vụ việc trưởng lão Hoàng Thiên Tông cũng không có chút nào gọi là biển lặng trước sóng giữ. Hoàng Thiên Tông đệ tử ra ngoài liên tục chịu đến tập kích. Đã có trưởng lão dẫn quân ra tay nhưng đều thất bại mà trở về. Hoàng Thiên Tông sóng gió bây giờ mới thật sự đến rồi a.

Tiểu Vân hắn nhìn trước mặt đang ngồi Bích Dao cũng chỉ biết im lặng. Những tình hình kia đều là Bích Dao kể cho hắn nghe toàn bộ. Bây giờ Hoàng Thiên Tông có lẽ không chỉ riêng Bích Dao mà cả tông môn đều mệt mỏi a. Hoàng Thiên Tông dù là tông môn lớn nhưng khi gặp mối nguy lớn cũng đều như con cá nhỏ bị cá lớn đe dọa mà thôi.

“Cũng không cần quá lo lắng, nước đến đất ngăn, địch đến liền sẽ có cách chặn mà thôi.” Tiểu Vân đẩy chén trà tới Bích Dao cùng câu nói.

Bích Dao nhẹ vậy cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp : “Công tử nói đúng. Lo lắng quá cũng liền không tốt.” Vừa nói tay nàng cầm lên chén trà lên uống. Chén trà này mặc dù bình thường nhưng mà ngồi ở đây uống xuống lại như khiến nàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cả cơ thể như đều được thả lỏng ra vậy.

Chính nàng cũng quên mất rằng người ngồi trước mình là ai. Vị này bản lĩnh đến tông chủ chưa chắc có thể cầm qua được một chiêu Đoạn Ngục Đao kia. Mà quan trọng hơn là lão tổ còn nói vị này sâu không thấy đáy.

Chỉ cần hai vị đó khẳng định như thế cũng liền biết vị này ra sao rồi a. Vị này còn ở đây thì Hoàng Thiên Tông cũng lại không lo lắng. Nhưng mà người này có vì Hoàng Thiên Tông ra tay giúp đỡ hay không vẫn còn là một ẩn số a. Dù sao cường giả tính cách vẫn là rất khó đoán đây.

“Cái kia công tử có thể chỉ giáo thêm cho ta về Đoạn Ngục Đao không ?” Bích Dao đặt chén trà xuống liền vội hỏi. Lần này nàng đến đây một mình cũng là mục đích này. Nàng muốn Đoạn Ngục Đao của mình có thể cảm ngộ sâu hơn, Đoạn Ngục Đao càng sâu liền có thể kéo thực lực của nàng lên cao hơn nữa.

“Cũng được a.” Tiểu Vân hắn dơ bàn tay ra. Trên bàn tay xuất hiện càng lúc càng nhiều những thanh kiếm nhỏ, những thanh kiếm xuất hiện như Đoạn Ngục Đao các tầng biến hóa. Tiểu Vân hắn cũng theo đó giải thích cho Bích Dao. Nhưng mà vốn dĩ đang giải thích bên ngoài căn phòng hắn liền xuất hiện tới một vị khách không mời.

Tiểu Vân hắn không nói đến một câu nào cả, Đoạn Ngục Đao trên bàn tay vừa kết thành liền hướng thẳng đến người kia bắn ra. Đoạn Ngục Đao như có thể xuyên qua tất cả mọi thứ, đi xuyên qua bức tường phòng không chút tiếng động mà tốc độ cũng cực kỳ đáng sợ. Đợi đến người bên ngoài phát hiện cũng là lúc trên trán hắn xuất hiện một lỗ thủng, cả người bất động đổ xuống.

Bích Dao nàng cũng lập tức phản ứng kịp đi ra ngoài. Nhưng khi nàng ra bên ngoài đã là một cỗ thi thể, ánh mắt của thi thể này chính là vẫn đang ở trạng thái cẩn trọng để nghe lén nhưng chưa kịp thì đã chết. Công tử ra tay thật sự đáng sợ a. Từ vị này Bích Dao nàng cảm nhận được Phản Hư khí tức, Phản Hư cảnh giới lại chết nhanh chóng như vậy a ? Như thế Hóa Thần thì lại như thế nào đây ?

Mà vị này là người của tông môn kia, đã là kẻ địch liền chết cũng đáng a. Bích Dao nàng trở về căn phòng nhìn đến Tiểu Vân nhẹ nhàng nói : “Tông môn kia đã phái người đến tận đây, căn phòng của công tử cũng bị nhắm đến. Nơi đây hẳn không an toàn ta chọn cho công tử một nơi khác a.”

Tiểu Vân hắn nghe xong chỉ lắc đầu đáp : “Không cần thiết a, ta không có việc gì nhưng Khương phủ thì phải nâng cao cảnh giác đây.”

Bích Dao nghe vậy đôi mặt chợt sáng. Đúng a, công tử đang ở trong Khương phủ mà có thể bị tấn công. Với công tử thực lực liền không sao nhưng Khương phủ người khác thì không tốt như thế được. Bích Dao nghe xong liền nhẹ nhàng gật đầu đáp : “Công tử nói đúng ta liền đi chuẩn bị.”

Dứt lời, Bích Dao nàng nhẹ nhàng rời đi. Rời đi Bích Dao nàng còn không quên mang theo xác chết tên kia cùng rời đi cùng.