Trong khi Tiểu Vân hắn bước vào cánh cổng quái vật thì ngoại giới lại đang biến đổi một cách to lớn.
Ba tháng sau…
Đại Nam Hoàng Triều sau khi bị ma môn lão tổ khiêu chiến quyền uy không thành liền liên tục mở rộng phạm vi lãnh tổ. Đại Nam Hoàng Triều bắt đầu chinh chiến, chiếm hữu các hoàng triều, đế quốc khác xung quanh. Các môn phái đều nhanh chóng quy thuận. Thế phát triển của Đại Nam Hoàng Triều chính là không thể cản trở.
Toàn bộ vùng Đông Châu nhanh chóng trở thành phạm vị của Đại Nam Hoàng Triều.
Cũng đồng thời lúc đó Bắc Châu, trong Thiên Võ Môn, môn chủ Thiên Võ môn ngồi trong đại điện cầm trên tay tờ giấy thuộc hạ vừa nhanh chóng thu thập tin tức có chút biến sắc. “Khá lắm! Trần Thiên lão già này không chết mà lại có dã tâm như vậy !” đọc toàn bộ thông tin xong, môn chủ Thiên Võ môn tự nhủ trong đầu.
Nhìn xuống phó môn chủ, Tần Chính nói :
“Ngươi nhưng thay ta quản lí tông môn một thời gian. Ta có việc ra ngoài.”
Phó môn chủ khó hiểu. Môn phái bây giờ phát triển hết sức thuận lợi môn chủ cũng không cần như ngày trước phải ra ngoài bôn ba kiếm đồ vật hay các thứ nữa. Phó môn chủ nhìn hắn hỏi :
“Môn chủ là muốn đi đâu a ?”
“Bản tọa tiến về Đông Châu một chuyến liền nhanh chóng trở về.”
Tần Chính vừa nói xong liền nhanh chóng rời đi. Võ giả tốc độ cũng di chuyển cực nhanh, chưa nói tới đỉnh cao võ giả Tông Sư chi cảnh di chuyển càng khủng khiếp.
Trải qua năm ngày đường, Tần Chính liền đã tới hoàng thành. Nhìn hoàng cung khí phái tỏa ra uy nghiêm, không thể xâm phạm Tần Chính mỉm cười. Hắn liền đang tự hỏi : “Lão bạn già ngươi còn đang nhớ ta không đây ?”
Hắn rất tò mò Trần Thiên đã đạt được cơ duyên gì mà dám khuếch đại hoàng triều ra như vậy. Dù sao, hắn và Trần Thiên đều là từng kề vai tác chiến. Trần Thiên tư chất hắn cũng hiểu. Vốn dĩ, tuổi già không còn thời kỳ đỉnh phong Trần Thiên sẽ lặng lẽ an dưỡng trong cung nhưng mà lại dám cho Đại Nam Hoàng Triều phô trương thanh thế hắn liền rất tò mò đây.
Tần Chính lấy tông sư chi cảnh thân pháp cũng không có đường chính đi vào. Hắn lựa chọn đêm đến liền lẳng lặng tiến tới. Cấm vệ quân cũng chỉ là võ giả cấp hai sao phát hiện được hắn khí tức liền bị hắn nhanh chóng vượt qua tiến vào.
Nơi tế tổ, Trần Thiên vốn là đang cùng Trần Tân nhìn xem bản đồ bắt đầu chiến sách liền nhíu mày nhìn ra cửa sổ nói : “Đã tới vì sao còn không hiện thân ?”
Trần Tân bị câu nói làm kinh ngạc tới. Hắn dựa theo trà Tiểu Vân cho thuận lợi đột phá tới võ giả thập cảnh đỉnh phong vậy mà không phát hiện được người khác tới ? Như vậy, người tới là tông sư chi cảnh hay Tiểu Vân tới đây ?
Vốn đang suy nghĩ, từ cánh cửa chính một nam tử bước vào. Nam tử nhìn rất trẻ, hắn dù đã tám mươi tuổi nhưng cảnh giới võ đạo cao liền bảo dưỡng tuổi xuân một phần bây giờ trông như người mới bốn mươi mà thôi.
“Tần Chính ? Ngươi tới đây làm gì ?” Trần Thiên nhìn thoáng qua liền phát hiện được người tới là ai. Nhưng mà, hắn lại không hiểu vì sao tên này từ Bắc Châu trải qua đường xa tới đây làm gì ? Chẳng lẽ, môn phái bị tận diệt tới nương nhờ ?
Tần Chính nhìn Trần Thiên ánh mắt nghi ngờ liền cười cười : “Haha…ta là tới thăm huynh đệ đây.”
Dứt lời, Tần Chính liền tự nhiên ngồi xuống. Nhìn trên bàn bản đồ nhưng hắn vẫn không để tâm, dù sao bản đồ của Đông Châu liền không ảnh hưởng tới hắn. Tiện tay, Tần Chính hắn liền rót một chèn trà định uống liền bị Trần Thiên ngăn lại bằng lời nói : “Dừng, ngươi tới làm gì liền nói ra đi.”
Tần Chính cười cười chưa đáp liền uống trước một ngụm trà vào bụng. Ngụm trà tới đâu Tần Chính liền biết tới đó, hắn mở mắt có chút căng lên liền như không tin vào thứ mình vừa uống.
Thứ này vậy mà thật tăng lên nội lực của hắn ! Hắn kẹt tại tông sư đỉnh phong liền đã rất lâu. Dù sao, ai cũng bảo cảnh giới này chính là thế gian trần nhà liền khó tiến thêm. Hắn cũng có cảm giác như vậy, hắn dùng nhiều thiên tài địa bảo cũng khó tiến thêm một bước.
Vậy mà, nước trà này tăng thêm hắn nội lực. Điều này làm hắn chấn kinh đến. Tần Chính nhìn Trần Thiên cười cười : “Đạo huynh, ngươi nhưng có đồ tốt như vậy ta liền muốn mua hết đây.”
Trần Thiên nhíu mày. Bí mật không muốn ai biết liền đã bị biết. Hắn tuổi có hơn Tần Chính chút liền trở thành huynh nhưng mà hắn cũng không nghĩ tới điều này. Nước trà quý giá hắn muốn độc chiếm thưởng thực liền bị Tần Chính khám phá ra khiến hắn có chút phiền muộn.
“Không có.”
Tần Chính nghe Trần Thiên nói vậy liền một mặt thất vọng hỏi lại : “Thật không có ?”
Trần Thiên gật gật đầu. Tần Chính liền mỉm cười nói : “Như vậy, đạo huynh ngươi chỗ này có bao nhiêu ta liền muốn mua hết.”
Đột phá tới đại tông sư trong truyền thuyết là điều bao nhiêu người hướng tới a. Tần Chính hắn cũng như vậy, nước trà này hắn liền muốn bất kể trả giá đắt ra sao. Nhưng mà, Trần Thiên nhìn hắn đôi chút liền nói : “Không bán.”
Tần Chính có chút im lặng. Tuyệt tình như vậy sao ? Hắn biết Trần Thiên chưa đột phá tới tông sư đỉnh phong liền nói như vậy để Trần Thiên nghĩ tới đồ vật dùng đột phá đổi nước trà này nhưng mà Trần Thiên đáp án để hắn có chút im lặng.
Tần Chính nhấp thêm ngụm trà nữa liền hỏi : “Cái kia, Trần huynh ngươi nhưng mà đạt được điều gì liền mở rộng hoàng triều như vậy ?”
Đối với điều này, Tần Chính hắn rất tò mò. Dẫu sao, Trần Thiên chưa tới tông sư đỉnh phong liền dám mở rộng lãnh thổ. Nếu như chạm phải tông sư đỉnh phong liền chả phải muốn vong cả hoàng triều sao ? Nghĩ đến đây hắn chợt phát hiện ra một điều. Đó là, Trần Thiên có chỗ dựa.
Ân ! Không sai !
Cả não bộ hắn như được khai sáng. Đúng thế, trà này hắn là từ người đó mà chỗ dựa của Trần Thiên cũng là người đó như vậy hắn mới dám mở rộng lãnh thổ như vậy. Khẳng định liền không sai được.
Chưa kể, Tần Chính nhìn sang Trần Tân liền như chắc chắn hơn. Phó môn chủ cũng chỉ tới võ đạo cửu cảnh dù thiên võ môn mạnh hơn hoàng triều lúc trước nhiều lần nhưng mà Trần Tân có thể gần chạm tới tông sư như vậy khẳng định không sai. Nhất định là có người chống lưng.
Tần Chính có chút tò mò người kia là ai ? Dù sao nha, tông sư đỉnh phong liền đã là nóc nhà. Mà người kia chắc hẳn như vậy đi ? Nhưng mà, hắn cũng không dám tin tưởng lắm. Vì hắn chính là tông sư đỉnh phong cũng không có chống lưng được cho thế lực nào khác. Hơn nữa, bảo bối như trà này hắn cũng không có đây.
Trần Thiên thì nghe Tần Chính hỏi liền im lặng giây lát mới trả lời : “Sao ? Muốn hợp tác ?”
“Hợp tác liền được người kia chống lưng sao ?” Tần Chính hỏi câu này có chút liều nhưng mà hắn thấy Trần Thiên, Trần Tâm có chút giật mình sắc mặt thay đổi hắn liền biết hắn đúng.
Chắc chắn hai người này có người chống lưng làm bí mật bị hắn cho lộ ra ánh sáng. Đến đây, hắn chợt cảm thấy trí thông minh của mình dùng không hề sai.
Trần Thiên như bị bắt chóp liền hỏi lại : “Ngươi biết được ?”
Tần Chính nghe xong cười cười : “Ta đương nhiên biết được. Chỉ sợ, nếu các tông sư đỉnh phong các để ý liền biết được. Nhưng mà, Trần huynh yên tâm. Chúng ta như đã hợp tác ta liền không hé lộ cho ai. Càng sẽ không để ai truyền ra ngoài.”
Nói đến đây, Tần Chính cảm giác Trần Thiên chưa tin lắm liền nói thêm : “Trần huynh nghĩ xem, nếu như bây giờ hợp tác có tông sư đỉnh phong ra tay ta liền xuất thủ như vậy chả phải không bị lộ người kia sao ? Nhưng mà, với một điều kiện… ”
Tần Chính không nói thêm làm Trần Thiên tò mò hỏi : “Điều kiện gì ?”
Trần Thiên hắn nghĩ nếu điều kiện không quá đáng liền có thể. Dù sao, hắn cũng không muốn Tiểu Vân phải xuất thủ a. Như vậy, Tiểu Vân hắn sẽ đối với bọn hắn thất vọng cùng cực. Mà hắn liền có trấn quốc chi bảo đó là hai đường kiếm lưu trong bức họa nhưng chỉ là hai đường kiếm liền xa xa không đủ. Nếu có tông sư đỉnh phong ra tay như vậy đỡ nhiều.
Mà sức chiến đấu của Tần Chính hắn cũng rõ ràng, cũng không phải hạng xoàng trong tông sư đỉnh phong.
Tần Chính cười nói : “Cho ta gặp vị kia một lần.”
Nghe được điều kiện, Trần Thiên cùng Trần Tân đều cảm giác có thể thực hiện. Dẫu sao, gặp mà thôi liền có thể.
Nhưng mà, Trần Thiên còn đang có chút lo nghĩ thì Trần Tân liền thêm lời : “Lão tổ, như vậy cũng liền được. Ta cũng có chút muốn hỏi công tử.”
Nếu không có người ngoài liền gọi Tiểu Vân, tiểu tử nhưng mà vì tránh lộ thân phận sớm. Năm người trong nhà đều quyết định dùng hai từ công tử.
Trần Thiên nghĩ nghĩ một chút liền gật đầu. Gặp liền gặp thôi, trà của hắn cũng liền sắp hết đây. Mà gặp một lần liền có thêm thế lực vào cùng cũng là được nhiều hơn mất.
Ba người quyết định xong đều có chút nhẹ nhõm. Trần Thiên tiếp tục nhìn vào bản đồ nói thêm nhiều thứ. Tần Chính thứ nghe lọt tai thứ không vì hắn còn đang chăm chú vào nước trà đây.
Thậm chí, Tần Chính uống trà nhiều tới mức Trần Thiên hận không thể sút cho hắn một cái. Nhưng mà, Trần Thiên liền nhanh chóng mang ống trà đi cất đi. Để ống trà lại, chắc chắn sẽ hết với tên này.
Tần Chính dù tiếc thầm trong bụng nhưng cũng không nói gì được, đồ của người ta mà.