Lời thỉnh cầu hay cả lí do Lục Du Du nàng đã đưa ra toàn bộ, nhìn Lục Du Du ánh mắt thành khẩn Tiểu Vân hắn cũng không nỡ từ chối. Nhưng mà hắn bản lĩnh cũng không có cao không thể thu nàng. Thử nghĩ xem, sau này đồ đệ tương lai rực rỡ sư phụ lại yếu xìu...như thế chẳng phải quá mất mặt sao ?
Nhưng mà Tiểu Vân hắn lại nghĩ đến ba bà vợ, à nhầm ba vị nữ tử đang ở trong tiểu viện. Tiểu Hắn dù không rõ những người này cảnh giới ra sao nhưng mà nghe Thanh Tiên và Y Tiên chính là chủ của một thế lực. Mà thế lực đó trên bảng xếp hạng đứng ở hàng gần cuối. Mặc dù so trên bảng xếp hạng chính là hơi yếu một chút nhưng mà chủ của thế lực hẳn là vẫn sẽ được đi. Hẳn là Thanh Tiên và Y Tiên có thể chỉ cho Lục Du Du một hai thứ...
Mà Thiên Mị nàng còn là hồ tộc, trong tu tiên truyện hồ tộc chính là đại tộc lớn mạnh. Thiên Mị nàng thuộc về hồ tộc hẳn là sẽ không yếu chút nào...như thế ba vị kia hẳn là có thể thu Lục Du Du làm đồ a.
Tiểu Vân hắn nghĩ ổn thỏa liền nhìn Lục Du Du nói : “Ta chưa thu đồ đệ, duyên phận sư đồ giữa ta và Lục cô nương thật sự không có.”
Dù Tiểu Vân hắn biết là do mình cảnh giới thấp hơn nàng nhưng mà qua miệng hắn vẫn phải là một văn khác a. Cũng không thể nào để nàng coi thường hắn được. Dù sao trong lòng nàng bây giờ hắn hình tượng chủ nhân thần thú vẫn đang cực kỳ kinh khủng.
Lục Du Du nàng nghe vậy gương mặt thoáng chút buồn. Xem ra nàng hi vọng lại một lần nữa dập tắt. Giống như năm xưa người kia cũng ngọt ngào đến cuối cùng lại quay ra đâm cho gia đình nàng một đao.
Nhưng mà Tiểu Vân hắn lại chợt nói thêm : “Mặc dù ta không có thu đồ đệ nhưng mà ta quen biết vài vị, những vị này nhìn đến cô nương tư chất hẳn là sẽ thấy hứng thú. Nếu như có sư đồ duyên phận liền sẽ thành sư đồ a.”
Nghe đến những lời này Lục Du Du nàng gương mặt vốn dĩ đang trùng xuống nay lại bất ngờ tươi tỉnh hẳn lên. Phải biết vị này bản lĩnh vốn là kinh khủng a những người vị này quen biết sẽ lại yếu được sao ? Như có thể thành đồ đệ của một trong những vị đó tương lai nàng liền có cơ hội.
Lục Du Du nàng không nhịn được mà lập tức khom người nói : “Cảm tạ tiền bối, tiền bối công ơn ta suốt đời không quên.”
Lục Du Du nàng lời cảm tạ có chút nặng liền làm Tiểu Vân ngay lập tức phải đưa tay đỡ nàng đứng lên. Hắn chỉ giới thiệu nàng cho những người kia mà thôi cũng đâu cần cảm tạ đến mức này a.
“Không có gì a, nhưng mà ta cũng không nhận người đến lai lịch mà ta không biết rõ. Lục cô nương nếu không tiện nói cũng không cần đi theo ta.” Tiểu Vân hắn mặc dù đồng ý giới thiệu nàng cho những người kia nhưng không có nghĩa là đã chấp thuận nàng. Nàng lai lịch hắn còn không biết chút gì nếu như nàng mờ ám lại gây nguy hiểm đến cho hắn thì sao a ? Hắn cũng không thể vì gương mặt ngây thơ lại không đề phòng được.
Lục Du Du nàng thoáng giật mình nhưng mà cũng không có từ chối. Nàng quá khứ thật sự đen tối cũng là nàng điểm yếu, nàng đã hứa liền không thể để ai biết đợi đến khi nàng thực lực đủ sẽ tự mình giải quyết. Nhưng mà không biết vì sao nghe đến những lời của Tiểu Vân và nhìn Tiểu Vân gương mặt nàng lại không thể từ chối nổi.
“Tiền bối gọi ta Du nhi liền được. Ta lai lịch thật sự minh bạch chả qua nó không tốt đẹp mới chưa nói ra tiền bối đừng trách.”
Nghe Lục Du Du nói vậy Tiểu Vân hắn chỉ đơn giản gật đầu. Sau đó hắn liền cùng Lục Du Du nói thêm vài câu mới bắt đầu đi xuống. Lục Du Du nàng quá khứ cũng chưa có nói vội mà đợi đến khi bắt đầu cùng Tiểu Vân trở về mới nói.
Ba người trở về liền được Bích Hồng và vài người của Hồng Yên Lâu ra tiễn. Hôm qua trên yến tiệc mặc dù được đề nghị để Hồng Yên Lâu hoàn thành việc của chủ nhà đó là đưa Tiểu Vân và Tiểu Điệp trở về nhưng mà liền bị hai người từ chối. Vì lí do đó nên bây giờ cũng chỉ có Bích Hồng và Hồng Yên Lâu người ra tiễn mà thôi.
Rời khỏi thành Tiểu Vân, Tiểu Điệp và Lục Du Du bắt đầu trở về Đại Nam Hoàng Triều. Trên đường đi Lục Du Du nàng mới nói nàng thân thế, nàng cũng không phải xuất thân từ tu tiên giả mà là từ yêu quốc. Nàng dòng tộc cũng không có tầm thường ở trong yêu quốc chính là một dòng tộc lớn.
Nhưng mà năm đó thảm cảnh diễn ra mà thảm cảnh này lại chỉ nhắm vào mỗi gia đình nàng, cả dòng tộc đến nay vẫn như cũ hưng thịnh nhưng lại chỉ riêng gia đình nàng còn mỗi mình nàng còn sống mà thôi.
Năm đó cha nàng cũng không có tầm thường đã là một kết đan kì sắp đột phá nguyên anh nhưng mà lại bị ám hại vì trên thân cầm lấy một cấm kị bảo vật. Mẹ nàng cũng vì đó mà bị giết hại, anh trai và em trai đều không một ai thoát được. Nàng khi đó thoát nạn đơn giản bởi vì nàng đang ở tu tiên giới mà không phải ở yêu quốc.
Mà đợi đến khi nàng trưởng thành cũng biết được ngọn nguồn sự việc. Cấm kị bảo vật đó cha nàng vốn không cho ai biết sự tồn tại của nó ngoài mẹ mình và một người đồng tộc. Người đồng tộc không những mang cùng dòng máu mà còn thân thiết cực kỳ nhưng vẫn lại quay lại đâm sau lưng cha nàng một đao lớn khiến cả nhà thiệt mạng.
Lục Du Du nàng kể lại quá khứ gương mặt cực kỳ đau buồn, thậm chí khi nghĩ đến nàng đã như không còn sức lực mà phải dựa vào Tiểu Điệp mới có thể ngồi vững.
Lại nói về lần này trở về chính là bằng một phi thuyền không người lái. Phi thuyền diện tích không quá lớn chỉ đủ năm người ngồi mà phi thuyền đương nhiên là Hồng Yên Lâu đưa tặng rồi a. Thế nên nhờ ngồi trên phi thuyền Lục Du Du nàng mới có thể thoải mái trải lòng quá khứ.
Lục Du Du nàng kể đến đó còn đưa cho Tiểu Vân một chiếc nhẫn nói : “Đây chính là cấm kị bảo vật, tiền bối đừng nhìn bề ngoài nó đơn giản nhưng nó ẩn chứa sức mạnh cực kỳ lớn. Hoàng Tước Băng cũng bị nó dọa sợ mới khiến ta có thể thu phục được.”
Tiểu Vân hắn chỉ gật đầu cầm lấy chiếc nhẫn lên xem. Chiếc nhẫn này cũng như chiếc nhẫn bình thường khác, được làm từ bạc trên đỉnh có gắt lấy một viên đá màu đỏ. Chỉ là viên đá màu đỏ này khác thường ở chỗ nếu như nhìn từ trên xuống nó sẽ là màu đen nhưng từ ngang sang lại là màu đỏ. Mà khi nhìn đến màu đỏ cũng sẽ nhìn tới một chiếc mặt nạ cực kỳ đáng sợ trong viên đá này.
Tiểu Vân hắn còn đang có chút nghi hoặc thì khung xanh hệ thống lại hiện lên.