Chương 109: Yến tiệc

Huyết Ma nàng đạt được như ý muốn liền rời đi trở về ma giới. Tiểu Vân hắn cũng trở về theo bốn người tiếp tục đi lên Hồng Yên Lâu nơi bày ra đại tiệc.

Vừa đi qua Hồng Yên Lâu cổng của Hồng Yên Lâu hạch tâm khu vực, tiến vào bên trong hai bước liền đã thấy vài người quen thuộc đứng đó. Số người đứng đó phải lên tới cả gần năm mươi người nhưng mà Tiểu Vân ánh mắt chỉ nhìn xung quanh những người quen thuộc.

Trong gần năm mươi người đó có Hồng Tiêu nàng đứng đầu hàng bên cạnh nàng chính là Bích Hồng và Huyết Liên Tử. Ba vị ở trong Hồng Yên Lâu địa vị chính là không phải bàn cãi. Mỗi người một câu nói đều có thể khiến cả Hồng Yên Lâu rung chuyển.

Hồng Tiêu nàng mặc dù là Đại Thừa cảnh giới nhưng mà khi nàng nghe cả Bích Hồng và Huyết Liên Tử nói về vị này liền khó mà tưởng tượng nổi...trên đời này thật sự vẫn còn tồn tại kinh khủng như vậy sao ?

Nàng là Đại Thừa đương nhiên sẽ biết về Thiên Linh Giới ít nhiều. Như tu luyện đạt đến Đại Thừa liền là Thiên Linh giới trần nhà rồi nhưng mà càng kinh khủng hơn khi ngộ được đạo cấp cao. Nhưng vấn đề không phải ở đây, mặc dù cho có ngộ được đạo cấp kinh khủng cũng không thể nào như vị đang đứng trước nàng được.

Phải biết là ở trong Ngạnh Mộc Bình Nguyên vị canh giữ kia đã chạm tới cảnh giới ngộ đạo này từ khi nàng tiến vào đó rồi. Từ khi đó đến bây giờ không biết đã trải qua bao nhiêu năm vị kia khẳng định càng kinh khủng hơn. Mà vị đó đã kinh khủng nhưng dưới một rìu của công tử áo trắng này như cũ ăn thiệt thòi. Chỉ cần nói đến đây đã đủ hiểu mức độ khủng bố rồi a.

Chưa nói đến vị này bên thân còn mang lấy thần thú cứu lấy cả Hồng Yên Thành.

Tiểu Vân vừa tiến vào Hồng Tiêu trước tiên mở tới một nụ cười mới bước chân ra đón : “Công tử thần thái vẫn như cũ nhìn một lần thật khó quên.”

“Tiền bối quá khen, ta chỉ là có chút nhìn được mà thôi.” Tiểu Vân hắn nói đến đây cũng chính mình cảm giác có chút gượng. Hắn gương mặt, thần thái hay vóc dáng đều như một cái ghế vậy vì nó không phải bàn. Phải biết Tiểu Vân hắn sở hữu hơn mười mấy nghìn mị lực, hắn nhan sắc còn xấu thì trên đời còn có ai a ?

Hồng Tiêu nàng vẫn chưa hết câu khen mở đầu liền thêm tới một câu : “Thật không dám giấu, từ khi chứng kiến công tử phong thái ta mới thấy một câu thật đúng.”

“Còn mời tiền bối nói...” Hồng Tiêu nàng nói đến kia dừng lại Tiểu Vân hắn liền ngay lập tức tiếp lời.

“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”

Nghe đến lời khen này Tiểu Vân hắn chỉ mỉm cười cũng không biết đáp gì. Bên cạnh Hồng Tiêu thì Bích Hồng và Huyết Liên Tử lại câm nín. Không ngờ a, hai người bọn họ là biết vị này bản lĩnh từ trước nhưng mà cũng không có như sư phụ bậc này tâng bốc được. Đúng là gừng càng già càng cay.

“Ngoài trời gió bắt đầu lên rồi, công tử và vị tiểu muội liền vào trong yến tiệc a.”

Đối với tu tiên giả cảnh giới này gió thổi cũng không đáng kể, lời nói kia như chỉ mời khéo vào trong nơi chuẩn bị yến tiệc mà thôi.

Tiểu Vân hắn chỉ gật đầu liền cùng ba vị tiến vào bên trong. Nói là yến tiệc nhưng cũng không có nhiều người. Chỉ có bảy bàn tiệc được mở ra mà thôi. Những người đứng bên ngoài đón Tiểu Vân và Tiểu Điệp liền đi tới một nơi khác.

Trong chín bàn này thì bàn đặt ở chính giữa và trên cùng liền là của Hồng Tiêu. Nàng không muốn ngồi khác biệt nhưng nơi đây là Hồng Yên Lâu cũng là nàng chủ nhà liền phải đúng lễ.

Bên dưới liền là ba bàn kê đối diện ba bàn. Bàn đầu liền là Tiểu Vân ngồi đối diện Huyết Liên Tử. Bàn thứ hai liền là Tiểu Điệp đối diện với Bích Hồng. Hai bàn cuối liền là của hai nữ đệ tử, một vị chính là người đã vào trong hang động tham ngộ chiêu thức. Còn một vị lại có chút lạ nhưng hẳn là đồ đệ của Bích Hồng hoặc Huyết Liên Tử mới có thể ngồi đây.

Vừa ngồi xuống bàn yến tiệc, Hồng Tiêu nàng liền nhìn Tiểu Vân nói :

“Ta biết là công tử ra tay cứu lấy Hồng Yên Thành. Đây chính là một đại công đức.”

Nói đến đây Hồng Tiêu nàng dừng lại xem Tiểu Vân biểu cảm ra sao thấy hắn không có gì biển đổi mà vẫn như cũ nhìn đến nàng Hồng Tiêu nàng mới nói tiếp :

“Nhưng mà ta lại không biết vì sao công tử lại không muốn nhận tới công ở chuyện này nhưng đây hẳn là vấn đề riêng của công tử. Nay ta mở yến tiệc cũng chỉ muốn thay Hồng Yên Lâu cảm tạ công tử. Là bọn ta không làm tròn chức trách bảo vệ đại hội chu toàn, công tử ra tay không chỉ cứu toàn bộ người ở đó còn là cứu cả Hồng Yên Lâu cơ nghiệp ngàn năm. Vì thế nên Hồng Yên Lâu liền nợ công tử một ân tình, công tử như có chuyện nhờ vả bọn ta quyết không từ.”

Hồng Tiêu nàng nói liền là nói một tràng. Nàng không hiểu được vì sao Tiểu Vân vị này cứu cả một tòa thành lại không nhận đến công lao của mình. Phải biết là ở Hồng Yên Thành khi đó có toàn bộ thiên kiêu của ba thế lực như lộ ra công này ba thế lực hẳn là sẽ báo đáp. Ít nhất nếu có xảy ra chiến đấu vị này cũng không bao giờ dính đến.

Nhưng mà vị này khi cứu xong Hồng Yên Thành lại để phượng hoàng lập tức biến mất mà không phải quay về với mình...chẳng nhẽ cường giả làm việc đều như vậy tùy tiện sao ?

Nhưng mà qua lời kia Hồng Tiêu nàng cũng nói lên được cả Huyết Liên Tử suy nghĩ. Vốn là khi đó Huyết Liên Tử nàng tưởng Hồng Yên Lâu muốn bị hủy trong tay nàng nhưng mà Tiểu Vân hắn liền cứu vãn được cục diện mới khiến Hồng Yên Lâu còn tồn tại.

Cũng chính vì như thế, Hồng Yên Lâu liền nợ vị này ân tình lớn. Không chỉ Hồng Yên Lâu mà các thế lực khác cũng vậy, đáng tiếc chuyện này chỉ có Hồng Yên Lâu biết. Đây cũng không rõ ràng là họa hay phúc, mà họa hay phúc thì đều do vị đang ngồi đây làm ra quyết định.

Bây giờ, cả sáu đôi mắt đều nhìn tới Tiểu Vân. Bọn hắn rất tò mò vị này sẽ trả lời sao a ? Dù sao công sức mình bỏ ra được người ta nhìn nhận đến hẳn là sẽ có chút biểu cảm gì đi.

Nhưng mà lại không như mọi người nghĩ, Tiểu Vân hắn chỉ thoáng ngạc nhiên trong lòng không ngờ đến lại bị bại lộ. Nghĩ lại trong Ngạnh Mộc Bình Nguyên hắn vô tình gọi ra Tiểu Phượng, hẳn là khi đó đã bị Hồng Yên Lâu người nhìn ra nên mới bị phát hiện. Nhưng mà cũng không có sao a, dù sao thì hắn cũng không tính làm anh hùng dấu tên bị phát hiện cũng chả sao cả.

“Chỉ là tiện tay mà thôi.” Tiểu Vân hắn mỉm cười nhẹ nhàng. Đúng là hắn tiện tay thật a, nếu hệ thống không giao nhiệm vụ hắn đã xé không gian rời đi từ lâu rồi nào có quan tâm sinh tử của những người ở đó nữa.

Nhưng mà câu đó khi vào tai những người ở đây lại như xét đánh ngang tai. Cứu cả một tòa thành, ở tòa thành còn đang tụ tập rất nhiều thế lực lớn của ba phương thế mà chỉ là tiện tay mà thôi ?

Những cường giả tùy tiện cũng có chút khoa trương a ? Dùng phượng hoàng thần thú tùy tiện cứu người...đây có chút khó nói lên lời.

Hồng Tiêu nàng nghe vậy gương mặt có chút ngạc nhiên rõ. Nàng mất vài giây mới trở về trạng thái bình thường. Nghe vị này nói vậy Hồng Tiêu nàng liền không thêm lời gì mà nâng chén lên.

“Chuyện cũ đã bình an qua liền không tính đến. Nay ta yến tiệc liền uống thật đã a...”

Hồng Tiêu nâng chén những người bên dưới cũng theo đó mà nâng chén theo. Yến tiệc mới thật sự theo đó mà bắt đầu.