Chương 102: Ít nhất còn được sống

Thiên Cung cung chủ hắn nhìn đến phía trên gương mặt không thể hiện ra biểu cảm gì. Không phải giờ phút này hắn có thể bình tĩnh mà thứ trên kia quá mức kinh khủng để hắn không nói thành lời. Đúng là hắn có kế hoạch thật, kế hoạch thật đến nhưng đó chỉ là một Hợp Thể yêu thú mà thôi.

Hợp Thể yêu thú đến không những có thể giảm sút đi Hồng Yên Thành đại trận, tấn công được ma đạo và yêu quốc hay bóp một vài thiên kiêu và cường giả đi. Mặc dù tổn hại tu tiên giới một chút nhưng khi đó càng tốt cho đại cục của Thiên Cung. Các thế lực như bị hao tổn Thiên Cung mới dễ dàng đứng dậy nắm đại quyền trong tay.

Nhưng mà Thiên Cung cung chủ hắn nào có ngờ tới người đến lại là thứ này. Rõ ràng ban nãy dư chấn liền là của yêu thú kia không sai nhưng bây giờ đến lại là đội hình kinh khủng bậc này...Thiên Cung cung chủ hắn có chút không nói thành lời.

Không chỉ riêng Thiên Cung cung chủ, không khí nơi đây như bị lắng đọng vậy đều không ai nói nổi thành lời. Đội hình dẫn đến kia quá mức kinh khủng khiến người ta động rung không thôi.

Nếu như yêu thú gây dư chấn kia đến phá hủy Hồng Yên Thành cũng không sao. Hồng Yên Thành có thể bị phá liền tạo một thành mới nhưng mà thất đại cấm địa người đến liền khác. Bọn hắn đến khẳng định là muốn đồ sát nơi đây.

Thất đại cấm địa như tên liền là do bảy thế lực khác nhau tạo thành bảy cấm địa. Mặc dù đến đây không phải là toàn bộ bảy cấm địa nhưng đội hình vẫn như cũ kinh khủng. Nhìn vào đội hình liền ra được những cấm địa kéo tới. Trong những người ở trên có La Sát tộc, Huyết Đằng tộc và Ma tộc.

La Sát tộc đặc trưng chính là sau lưng mọc ra đôi cánh như đôi cánh chim vậy. Đôi cánh lớn đến mức nếu như nhìn tới liền nghĩ đây hẳn là một biến dị người chim a ? Nam tử La Sát tộc biến thân liền có chút không được tốt. Tướng mạo xấu ví còn mang theo một cái mỏ dài ra. Nhưng nữ tử La Sát tộc ai lấy đều cực kỳ xinh đẹp, mỗi một gương mặt lại là một cực phẩm.

Huyết Đằng tộc thì khác. Huyết Đằng tộc nhìn gần rống với nhân tộc hơn, nam tử và nữ tử biến thân liền không gặp trở ngại gì. Chỉ là nếu so về độ độc ác Huyết Đằng tộc liền đứng thứ hai không ai dám thứ nhất. Như La Sát tộc và Ma tộc có thể ham đồ sát nhân tộc nhưng Huyết Đằng tộc lại tra tấn kinh khủng hơn nhiều. Bọn hắn lấy ra một dây từ thân chính mình cắm vào người đó sau đó hút lấy máu. Cái chết từ từ mà đau đớn đến tận xương tủy. Người đó chỉ chết khi hết sạch máu mà thôi, tương đương với là đau kéo dài đến cuối đời.

Ba tộc đứng trên không trung cũng chưa có nói gì. Chỉ là đôi mắt nhìn xuống khiến bên dưới đã im lặng nay nhìn đến ánh mắt này áp lực càng như muốn tăng vọt lên nhiều lần.

Không chỉ mỗi ba tộc này đến, Hồng Yên Thành rung lên một lần nữa sau đó mọi người liền thấy một yêu thú khổng lồ xuất hiện. Thân hình của nó so với tòa thành còn muốn to gấp hai, chiều ngang cực kỳ lớn. Nhìn như có chút hiền lành giống gấu bông nhưng mà bây giờ đôi mắt yêu thú này lại đỏ ửng lên cực kỳ khát máu. Vừa đến Hồng Yên Thành, yêu thú đã không ngại ngần thử sức đại trận. Yêu thú giơ tới một nắm đấm thẳng vào Hồng Yên Thành. Cả tòa đại trận theo nắm đấm này mà rung chuyển.

Hơn ba trăm người kia đến đã đầy đủ tuyệt vọng thế mà bây giờ lại xuất hiện thêm một yêu thú hung hãn. Mà yêu thú này nào có tầm thường á, cảnh giới của nó lại là Đại Thừa yêu thú. Cảnh giới này so với ai ở đây đều cao hơn cả.

Đại Thừa yêu thú một khi vào thành chính là toàn bộ tòa thành muốn vong.

Không khí nơi đây vốn im lặng càng là rơi vào im lặng hơn bao giờ hết. Huyết Liên Tử nàng nhìn yêu thú sau đó ánh mắt lại đảo lên trên : “Chả nhẽ Hồng Yên Lâu muốn tan trong tay ta...?”

Những người ở đây sống chết nàng đúng là có chút lo nhưng mà nàng lo nhất chính là Hồng Yên Lâu, những người kia ít ra chỉ là đơn thân độc mã nhưng mà ở đây lại là toàn bộ tính mạng Hồng Yên Lâu người. Như có nguy cấp thật chết liền là Hồng Yên Lâu bị diệt sạch. Hồng Yên Lâu bao đời kèm theo Hồng Yên Lâu người chả nhẽ muốn đến tay nàng liền vong sao ?

“Các ngươi đều như là con cá trên thớt, tiện tay ta liền có thể làm thịt.” Từ Huyết Đằng tộc đứng ra tới một nam tử. Nam tử này cảnh giới chính là Hợp Thể cảnh nhưng cực kỳ ghê gớm. Hắn đưa tay ra hiệu yêu thú yêu thú Đại Thừa nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời dừng lại.

Yêu thú dừng lại hắn mới trêu đùa như vậy a.

Mọi người bên dưới nghe hắn nói liền im lặng. Hợp Thể cảnh bọn hắn cũng có chỉ là Đại Thừa thì không. Mà Đại Thừa yêu thú cực kỳ đáng sợ, nay đã còn huyễn hóa ra bản thể sức chiến đấu muốn tăng lên rất nhiều lần.

“Như vậy đi, ta cho các ngươi một con đường sống. Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.” Huyết Đằng tộc nam tử kia cười cười nhan hiểm nhìn xuống đoàn người nói.

Nghe đến lời nói này đã không ít người tâm động. Chuyện cả đời này lớn nhất liền là sinh tử, bất kể chuyện gì chỉ cần nhỏ hơn sinh tử đều là nhỏ. Tu luyện để làm gì ? Còn không phải để mạnh lên, không phải để những kẻ khác tùy ý bóp chết, còn không phải để bị hại chết, còn không phải là để sống lâu hơn sao ? Tất cả vẫn là tìm một con đường sinh mà thôi.

Chính là như thế, sinh tử đặt lên hàng đầu nên khi nghe nam tử này nói vậy liền có người tâm động. Mặc dù ai cũng biết rằng, thất đại cấm địa sao có thể dễ dàng tha cho người khác như thế a. Có thể không làm theo liền sẽ chết nhưng mà chết trong vinh quang của chiến đấu còn hơn sống bị làm nhục.

Biết là như thế nhưng đâu phải ai cũng làm được.

Huyết Đằng nam tử kia cười cười nói thêm : “Kia là một dãy ghế trống. Người nào ngồi lên đó, ta liền tha một con đường sống.” Theo câu nói và tay chỉ của Huyết Đằng nam tử nhiều người đã vô ý nhìn theo. Quả nhiên là Hồng Yên Lâu bày ra ghế vẫn có một dãy ghế trống.

Nhưng mà dãy ghế đó chỉ hai trăm ghế còn thừa mà thôi. Ý vị này nếu như có quá nhiều người ham sống liền sẽ phải tự đồ sát nhau mà tìm được ghế. Đây chính là điều ba phương thế lực không muốn chứng kiến, càng không muốn hao tổn sĩ khí trước khi vào một trận chiến không có chiến thắng.

Đối với ba phương thế lực như có người tranh nhau đó là một loại sỉ nhục khó lời nào nói hết nhưng đối với thất đại cấm địa đó lại là một loại hưởng thụ. Cảm giác nhìn sinh vật yếu đuối đánh nhau giành sự sống trong vô vọng bọn hắn đã tận hưởng nhiều nhưng chưa bao giờ hết chán.

Huyết Đằng nam tử lời nói buông xuống được ba mươi giây vẫn còn đa số người chần chừ chỉ động chân một chút lại dừng. Người này như không có kiên nhẫn liền nói thêm : “Như không có ai ta liền đồ sát toàn bộ Hồng Yên Thành.”

Câu nói rơi xuống yêu thú Đại Thừa liền có phụ họa. Một quyền đánh thẳng vào đại trận khiến cả tòa thành rung chuyển mà lòng người cũng rung chuyển theo.

Câu nói mới rơi xuống đã có nhiều người mặc kệ ánh nhìn mà đi tới. Võ giả có người, tu tiên giả có người, ma đạo có và yêu quốc cũng có. Mặc kệ nào phương nào thế lực thì chả sợ chết, nay được ban đường sống nào có ai từ chối đâu ?

Thậm chí có những người không ngờ đến người đứng bên cạnh mình sẽ rời đi như vậy còn buông lớn tiếng hỏi : “Tào An, ngươi sợ chết sao ? Sống nhục bên đó ngươi sống được sao ?”

Câu hỏi đó cũng là câu hỏi chất vấn bao nhiêu người đang bước chân đến tới hai trăm hàng ghế kia. Nhưng mà đáp án chỉ nhận lại duy nhất là “Ít nhất ta còn được sống.”

Nghe đến từ này người hỏi cũng chỉ biết im lặng. Thế hệ xưa vốn luôn đấu tranh giành sự sống tốt đẹp cho thế hệ sau, kể cả tính mạng cũng nào hối tiếc. Thế mà đến bây giờ chỉ vì sống còn mà lại đến mức này...thậm chí biết là sống sẽ làm trâu chó cho thất đại cấm địa vẫn tình nguyên tranh nhau thế sao ?