Chương 6: Thiết Bố Sam Đại Thành (2)

Sau một nén hương...

"Cái này chính là nhập môn à!? Đây cũng quá nhanh rồi phải không?”

Mặt Cố Thanh Phong đầy vẻ khiếp sợ, hắn suy đoán mình đồng da sắt đối với tu luyện Thiết Bố Sam sẽ có gia tăng, nhưng không nghĩ tới lại khoa trương như vậy, một nén hương đã luyện thành rồi?

Hắn sẽ không luyện một Thiết Bố Sam giả, phải không?

Cả người Cố Thanh Phong dùng hết sức lực, cơ bắp trên người đột nhiên căng lên, cùng lúc đó trên làn da của hắn dường như bao phủ một lớp màu xanh mét.

Nhìn thấy màu xanh mét này, vẻ mặt Cố Thanh Phong càng trở nên kỳ lạ hơn.

"Thân như màu sắt, đây chính là biểu hiện nhập môn của Thiết Bố Sam, lại có thể thật sự luyện thành rồi! Tiếp tục tiếp tục nào, mình đồng da sắt, để ta xem giới hạn của người ở đâu.”

Cố Thanh Phong lần nữa đắm chìm trong tu luyện.

Một canh giờ sau.

"Tiểu thành rồi!?" Cố Thanh Phong kinh ngạc nhìn làn da của mình tỏa ra ánh sáng màu sắt đen.

"Tốc độ dọa người như thế, chỉ sợ trong ngày hôm nay Thiết Bố Sam của mình có thể đại thành rồi! Những người khác cần mười năm khổ luyện, mà ta chỉ cần một ngày?

Mình quả nhiên là thiên tài tu luyện ngoại công!

Xem ra suy đoán của mình không sai, thiên phú mình đồng da sắt quả nhiên vô cùng phù hợp với Thiết Bố Sam, thậm chí có thể nói phù hợp với tất cả hoành luyện công pháp.”

Khi tiến độ Thiết Bố Sam càng sâu thâm, Cố Thanh Phong đối với tu luyện ngoại công cũng càng hiểu rõ, hắn đại khái cũng hiểu được vì sao mình tu luyện Thiết Bố Sam có thể nhanh như vậy.

Người bình thường tu luyện Thiết Bố Sam, giống như chế tạo một thanh bảo kiếm, cần phải tôi thép một khối sắt thô nhiều lần, loại bỏ tạp chất luyện thành tinh thiết, sau đó lại định hình, khai phong.

Còn Cố Thanh Phong có thiên phú mình đồng da sắt, giống như một thanh bảo kiếm đã thành hình nhưng chưa khai phong, căn bản không cần dùng hỏa thiêu tôi luyện từ đầu nữa, chỉ cần khai phong là có thể bộc lộ tài năng!

Cố Thanh Phong nhìn thoáng qua đồng hồ cát.

"Cách thời gian đổi ca còn bốn canh giờ nữa, bốn canh giờ chắc là đủ để tu luyện Thiết Bố Sam đạt đến đại thành rồi."

Tu luyện không có thời gian, thoắt cái bốn canh giờ đã lặng lẽ trôi qua.

Ngay lúc ánh mặt trời chiều tà cuối cùng tắt nắng, Cố Thanh Phong ở trong phòng luyện công đột nhiên mở hai mắt ra.

Cặp mắt của hắn sáng ngời một cách dị thường, bên trong như có tinh quang hiện lên rực rỡ tựa ánh sao.

"Thiết Bố Sam! Đại thành!" Cố Thanh Phong từ từ thở hắt ra một hơi, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Sau đó một khắc, hắn đứng bật dậy, hai tay đột nhiên giang ra, kéo giãn toàn thân.

Ngay đó, xương cốt từ trên xuống dưới của hắn phát ra tiếng nổ lách tách giòn tan giống như rang lạc.

Cùng lúc đấy trên làn da của hắn vậy mà có thứ ánh sáng bóng loáng giống hệt kim loại chạy qua toàn thân, tất cả cơ bắp trên người như thể được tạo lên bằng bê tông cốt thép.

Đến tận lúc này, phòng ngự của Cố Thanh Phong phải tăng lên ít nhất gấp đôi.

Có được cơ thể mình đồng da sắt, nhục thân hắn giống như một khối mỹ ngọc thiên nhiên chưa được điêu khắc, mà trong quá trình tu luyện Thiết Bố Sam, cũng tương đương với quá trình điêu khắc ngọc thạch, gọt rũa hết tất cả các lớp đất đá bên ngoài.

Giờ đây điêu khắc đã xong, ánh ngọc sáng loá mắt!

"Đại thành Thiết Bố Sam vừa lúc có thể che giấu thiên phú mình đồng da sắt của mình, không để lộ ra quá nhiều."

Ổn rồi, tu luyện cũng xong, trời cũng vừa tối, Trấn Ma Ngục, bắt đầu thôi!"

Không biết hôm nay yêu ma ở Trấn Ma Ngục sẽ mang đến kinh hỉ nào cho ta đây?"

Trong lòng Cố Thanh Phong tràn đầy niềm vui và mong đợi đi ra khỏi phòng luyện công, chạy như bay về hướng Trấn Ma Ngục, không muốn ở lại một giây phút nào cả.

Rất mau đã đến nơi Trấn Ma Ngục âm trầm đáng sợ kia.

Cố Thanh Phong xuyên qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ, cùng với hàng loạt trận pháp phong ấn, cuối cùng cũng đi vào bên trong Trấn Ma Ngục.

"Trương Chính, ta đến thay ca."

Theo tiếng hét của Cố Thanh Phong, chẳng mấy chốc, một tên Trừ ma sứ tập sự tên là Trương Chính hấp ta hấp tấp từ bên trong Trấn Ma Ngục chui ra, nhìn cái điệu bộ này như thể một giây thôi cũng không dám ở lại đây.

Trương Chính nhìn thoáng qua sắc trời, không khỏi nghi ngờ nói: "Sao hôm nay ngươi đến sớm thế? Bình thường lần nào cũng muộn nửa canh giờ rồi mới đến."

"Ta đây chẳng phải lãng tử hồi đầu, quyết định cố gắng làm việc à, thế này đi, để đền đáp công sức mấy ngày nay ngươi giúp ta làm thêm nhiều giờ thế, sau này mỗi ngày ta đều đến sớm trước một canh giờ thay ca, được không?"

"Thật không đấy?" Trương Chính nghi ngại nhìn Cố Thanh Phong một cái, nội tâm rất là không tin.

Ở cái chốn Trấn Ma Ngục quái đảm này căn bản không dành cho người sống, đối mặt với đủ loại yêu ma còn không nói, lơ là cái còn bị yêu khí âm khí nhập vào cơ thể, nhẹ thì bệnh nặng một trận, nặng thì mất hết tu vi thành phế nhân, có thằng ngu mới chịu ở lại thêm một canh giờ mỗi ngày đấy.

"Chắc chắn một trăm phần trăm."

Trương Chính nhận được câu trả lời chắc nịch của Cố Thanh Phong, ngay lập tức vui mừng.

"Người anh em tốt hảo hán quá, ngày sau mời ngươi uống rượu nhé, vậy ta đi trước đây."

"Đi đi."

Cố Thanh Phong nhìn theo bóng Trương Chính đi xa, cho đến khi bóng người kia biến mất, lúc này hắn mới xoay người đi vào bên trong. Nhìn thoáng qua nhà ngục u ám không một bóng người, Cố Thanh Phong cười mỉm.