Chương 12: Sức Ba Bò Chín Trâu (2)

Sau một khắc, vô số cành dây leo như mãng xà, hung hăng tập kích Cố Thanh Phong, chỉ trong nháy mắt đã bao lấy toàn thân hắn, chỉ lộ ra một cái đầu.

Lập tức, cành dây leo mạnh mẽ siết chặt cắn nuốt, một cỗ cự lực tập kích toàn thân Cố Thanh Phong.

Cỗ lực cắn nuốt này khác với quả đấm của Thi mị, nó là một cỗ lực chèn ép tác dụng trên toàn thân.

Ding!

Ngươi bị cây hòe yêu trăm năm công kích.

Sức mạnh +5!

Nhất thời một cỗ đại lực từ trong thân thể xuất hiện, Cố Thanh Phong chỉ cảm giác lực lượng thân thể điên cuồng tăng vọt, cả người tràn ngập khí lực sử dụng không hết.

Loại cảm giác trở nên mạnh mẽ này làm cho hắn rất là hưng phấn.

"Làm ơn dùng lực một chút, ta là người tương đối mạnh đấy."

“Chết đến nơi mà còn dám già mồm, trái lại ta muốn xem thử, rốt cục thì xương cốt của ngươi cứng, hay là miệng ngươi cứng hơn!” Lão giả giận dữ nói.

Lập tức cành dây leo tiếp tục siết chặt.

Đinh đinh đinh đinh đinh!!!

Ngươi bị cây hòe yêu trăm năm công kích.

Sức mạnh +5+5+5+5+...

Ding!

Chúc mừng ký chủ, sức mạnh đột phá giới hạn trên, đạt được [Sức ba bò chín trâu]!

Sức ba bò chín trâu!?

Sức của một con trâu là một ngàn cân, chín con bò thì là chín ngàn cân, sức một con hổ là tám ngàn cân, hai con hổ thì là một vạn sáu ngàn cân, gộp lại mà tính, sức ba bò chín trâu chính là hai vạn năm ngàn cân!

Hai vạn năm ngàn cân cự lực!

Cố Thanh Phong vui mừng khôn xiết, còn chưa kịp xúc động, hắn đã cảm thấy một luồng sức lực mạnh mẽ vô biên từ sâu trong cơ thể trào ra dữ dội. Luồng sức mạnh này chiếm mọi ngóc ngách thân thể hắn, khiến cho hắn không nhịn được muốn ngẩng đầu gào thét.

“A!”

Cố Thanh Phong gầm lên một tiếng.

Toàn thân phát lực, sức mạnh của chín trâu hai hổ đột nhiên bùng phát.

Ngày lập tức, những cành dây leo quấn quanh thân thể hắn đột nhiên đứt toác bay tứ tán, lao tù bằng dây leo chốc lát đã tan tành.

Cây Hoè tinh lộ vẻ kinh hãi nhìn Cố Thanh Phong, ánh mắt đầy vẻ không thể tin.

“Phê!”

Cố Thanh Phong hô to, hắn rất muốn trút hết sức mạnh đang cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể, nhưng trong lao tù chỉ có hắn và cây Hoè tinh.

Thế là hắn đành phải nhìn Cây Hoè tinh bằng ánh mắt rực lửa, nở nụ cười dữ tợn.

“Ngươi… ngươi ngươi đừng có qua đây a!” cây Hoè tinh bất an la hét.

Sau một canh giờ.

Một lão già mặt mũi bầm dập trên người duỗi ra vô số dây leo, đang cực kỳ cẩn thận đấm bóp toàn thân cho người thanh niên nọ.

Chính là cây Hoè tinh và Cố Thanh Phong.

Sau một canh giờ phê bình và giáo dục, cây Hoè tinh đã hoàn toàn cải tà quy chính.

Vừa đấm đấm bóp bóp, vừa kể câu chuyện còn dang giở.

“Vậy là… sở dĩ ngươi có thể từ một cây hoè bình thường biến thành yêu quái là vì linh binh đó à?” Cố Thanh Phong hỏi đại một câu.

Cây Hoè tinh mặt mũi bầm dập cận thận dè dặt trả lời: “Vâng chủ nhân! Tiểu yêu năm đó được trồng ở nơi đây, đúng lúc ở dưới có chôn một linh binh thuộc tính mộc, tiểu yêu ta được linh binh đó bổ dưỡng ngày đêm, cho nên có thể hoá hình.”

“Đó là linh binh gì mà lợi hại như vậy? Có lẽ ít nhất cũng là linh binh cấp Huyền nhỉ?” Cố Thanh Phong ngạc nhiên sửng sốt.

Linh binh chính là binh khí mạnh mẽ có linh tính.

Được chia thành bốn cấp bậc: Thiên - Địa - Huyền - Hoàng.

“Chủ nhân tuệ nhãn như đuốc! Linh binh đó gọi là Kiếm Mộc Vương, trăm năm trước chính là một thanh linh binh Địa cấp thượng phẩm. Chỉ là linh binh dường như đã bị tổn hại, trăm năm qua linh tính không ngừng bị xói mòn, đến nay cấp bậc đã bị hạ xuống Huyền cấp hạ phẩm.

“Ha ha, e rằng không chỉ bị tổn hại. Trăm năm qua vì để hoá hình, ngươi có lẽ đã hấp thụ không ít linh tính trong đó nhỉ? Cho nên cấp bậc của Kiếm Mộc Vương mới bị hạ xuống nhiều như vậy.”

“Chủ nhân tuệ nhãn như đuốc.”

“Được rồi, bớt nịnh đi. Giấu Kiếm Mộc Vương đi đâu rồi?”

“Hồi đó Trừ Ma sứ của Trấn Ma Ty đến bắt ta, tự ta biết không địch lại, cho nên đã giấu kiếm Mộc Vương ở một nơi cực kỳ bí mật. Nơi đó cả thế giới chi có ta…”

Chát!

Cố Thanh Phong vả thẳng vào mồm lão.

“Ta ghét nhất là kẻ nào vòng vo tam quốc với ta. Nói trọng điểm!”

“Vâng vâng vâng! Chủ nhân, kiếm Mộc Vương được chôn ở dưới miếu Sơn Thần ở ngọn núi sau thôn Trương gia, huyện Kế.” Cây Hoè tinh run rẩy trả lời.

“Nói sớm không phải tốt hơn à? Cứ phải bị đánh mới sướng, đúng là ngu mà. Được rồi đừng bóp nữa, lão tử còn đang vội đi đến nhà nọ, ngày mai lại đến tìm ngươi.”

“Vâng vâng vâng, chủ nhân đi thon thả. Hoan nghênh lần sau lại đến.”

Cây Hoè tinh vội vàng chạy ra mở cửa nhà lao, sau đó khom người làm động tác mời, mắt dõi theo Cố Thanh Phong ra cửa.

Cố Thanh Phong vỗ mông rời đi

Hắn nhìn thời gian, không khỏi chửi thầm một tiếng: “Đệch, cũng tại con hoè yêu này lảm nhảm nhiều quá. Kể có câu chuyện mà dài dòng văn tự, lại còn da dày thịt béo, làm lỡ biết bao nhiêu là thời gian. Trời cũng sắp sáng rồi, lúc này mà đi đến đó cũng không kịp nữa. Kế hoạch tiến hành được một nửa đã phải thay ca rồi.”

Cố Thanh Phong bất lực thầm nghĩ, chỉ có thể đành thôi.

Lúc hắn đang không muốn giao lưu thân thiện với yêu ma thì Trương Chính đột nhiên đến tìm.