Chương 1: Tái Sinh

......................................

Một thế giới hiện đại mà bẩm sinh của mỗi người là Dị Năng....

Có kẻ mạnh, có kẻ yếu, tất cả đều được phân chia bởi cấp độ D, C, B, A, A+, AA+, S, SS.

Một thế giới mà người ăn thịt người, riêng Đặng Thái, hắn sống một cuộc sống đúng theo nghĩa đen của người ăn thịt người.

Đặng Thái, một Dị Năng Giả cấp S cường đại, bởi vì Dị Năng mà hắn có quá tàn nhẫn, hắn giết kẻ địch, sau đó xem chúng chính là chiến lợi phẩm, ăn trang bị và cả bọn chúng để hấp thụ sức mạnh tố chất cơ thể và Dị Năng của những kẻ kia, hắn càng ngày càng quá mạnh, đến lúc phải bị diệt trừ.....

.....................................

Trên một con phố lớn tấp nập người qua lại, một người mặc áo choàng đen trùm kín khuôn mặt, lặng lẽ đi trong đám đông, hắn không nổi bật vì chiếc áo choàng kia, mà là sự cô độc toả ra từ hắn, hắn là Đặng Thái.

Đặng Thái di chuyển trong đám đông, hắn chản nản, hắn cảm thấy cuộc sống thật vô vị, hắn đã ăn, ăn quá nhiều, hắn cường đại, để rồi làm gì, hắn không có người thân, bạn bè, hay người hắn có thể giành tình cảm, hắn cô độc, cô độc cả quãng đời còn lại.

Cả không gian xung quanh bỗng ngưng đọng lại.

Phập......

Bỗng nhiên một thứ lành lạnh đâm xuyên qua giữa lòng ngực Đặng Thái, là một thanh kiếm samurai bằng băng ngưng tụ, máu tươi nóng hổi nhỏ xuống bàn tay Đặng Thái, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, một thiếu nữ 18 tuổi, đôi mắt xanh lam lạnh lùng, trên người toả ra sương trắng lạnh giá.

- Đặng Thái, anh đã ăn quá nhiều người, bộ Dị Năng Dong Binh không chấp nhận anh tiếp tục nữa, chỉ còn cách giết anh.

Thiếu nữ kia mở miệng nói, âm thanh lạnh lùng, băng lãnh.

- Khặc, khặc, Vi Tuyết, không ngờ em chính là người lấy mạng anh đấy, haha, cuộc sống này, khặc, quá vô vị.

Đặng Thái vừa nói vừa ho ra từng ngụm máu, toàn thân ngã xuống đất, hít thở những hơi thở cuối cùng, đôi mắt nặng nề chìm vào trong bóng tối.

Keng, Hệ Thống Siêu Cấp Thôn Phệ dung hợp với kí chủ....

Bỗng nhiên một giọng nói băng lãnh máy móc vang lên, khiến Đặng Thái vô cùng thắc mắc, không phải ta chết rồi sao? Tại sao lại có hệ thống này. Đặng Thái mở mắt, ngạc nhiên khi thấy mình bị bao trùm bởi bóng tối, thân thể không thể di chuyển, khiến hắn vô cùng khó chịu.

- Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?

Đặng Thái nhìn xung quanh, nhưng không thể nhìn thấy được gì ngoài bóng tối đang bao trùm chính hắn, có vẻ đây là một cái hang động thì phải.

Keng, kí chủ đang ở thế giới Corane, nơi nhân loại không phải chủng tộc duy nhất tồn tại, nơi mà quái vật xuất hiện khắp nơi, Ma Vương và Anh Hùng, ma thuật và những sức mạnh khác.

Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Đặng Thái, hắn có thể tạm hiểu được, hắn không còn ở Địa Cầu nữa.

- Tại sao ta không thể di chuyển thế này?

Đặng Thái cố gắng dịch chuyển cơ thể, nhưng lại không thể làm được, bất ngờ, hắn nghe được tiếng leng keng của kim loại va chạm, Đặng Thái cảm giác được, thân thể mình bị khoá chặt bởi xích sắt.

- Xích sắt? Tại sao ta lại bị khoá lại?

Đặng Thái lần nữa cố gắng di chuyển, lần này tiếng xích sắt leng keng vang lên rất rõ, rất lớn, hắn có thể lờ mờ nhìn được, sợi xích sắt đó vô cùng lớn, phải nói là khổng lồ, chiều rộng của nó ít nhất 3, 4 trượng.

Keng, hệ thống không thể dung hợp kí ức cũ của thân thể này.

Keng, hệ thống thân tặng kí chủ gói quà Tân Thủ sau khi hoàn toàn dung hợp.

Keng, kí chủ có muốn mở ra?

Lần lượt hai âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Đặng Thái, hắn cảm thấy xa xa phía trước có ánh sáng, hơn nữa càng ngày càng tiến gần lại và càng ngày càng sáng hơn, hắn nhìn thấy rõ đó không phải ánh sáng gì, mà là một vụ nổ bên trong một hang động có trần động cao hơn mấy trăm trượng.

- Không, ta lại chết nữa sao? Ta còn chưa tận hưởng cuộc sống mới này kia mà....

Đặng Thái gầm lên, sóng âm rung chuyển hang động, trần hang nứt toác rồi bắn thẳng lên trời cao, vụ nổ kia cũng bị tiếng gầm này dập tắt.

Ánh sáng chiếu xuống Đặng Thái, hắn bây giờ mới nhìn rõ được mọi thứ, những sợi xích kia bây giờ đã đứt đoạn, Đặng Thái nhìn thấy được, hai cánh tay của mình lại cực kì lớn, có vảy màu xanh lam giống như vảy rồng, tim hắn giật thót khi thấy dưới đất là một cái bóng vô cùng khổng lồ, hình dáng như một con thằn lằn khổng lồ có cánh và sừng dài cong về sau, không, đó chính là bóng của một con rồng.

Và Đặng Thái, tái sinh trở thành một con rồng khổng lồ.

- Đây, đây là ta? Rồng sao?

Đặng Thái quay đầu nhìn lưng mình, một cái thân dài 4, 5 trăm trượng, mọc ra mũi nhọn hoắt dọc sống lưng, giữa lưng có hai cái cánh lớn khép lại, nếu duỗi ra thì sải cánh cũng 5, 6 trăm trượng, cái đuôi dài đặt dưới đất nhìn giống như một dãy núi lớn vậy.

Keng, chính xác kí chủ linh hồn nhập vào Thượng Cổ Giác Long Veldorado.

- Nà ní? Ngươi nói là thật sao?

Keng, hệ thống không có đùa giỡn kí chủ.

Víu..... Oanh.....

Đặng Thái vừa định nói gì đó với hệ thống thì một tiếng xé gió đinh tai lao đến, một quả cầu lửa to bằng một tiểu hành tinh lao đến trước mặt Đặng Thái, hắn chưa kịp làm gì thì hoả cầu kia nổ tung, giống như mười quả bom hạt nhân cùng nổ một lúc, một vùng rộng lớn hơn ngàn trượng đã bị hoả diễm bao trùm, cháy thành tro bụi.

Đặng Thái ở trung tâm vụ nổ hứng chịu nhiều nhất, nhưng hắn lại không có cảm giác được chút nhiệt độ nào, một màn chắn xanh lam mờ mờ ảo ảo đang bao phủ hắn.

- Là ai tấn công ta?

Đặng Thái gầm lên, sóng âm khủng bố quét ra khắp nơi, tro bụi lúc nãy bị sóng âm thổi bay tứ phía, một nhóm người trong bóng tối bước ra, hai nam và ba nữ, hai nam và một người nữ trên người đều mặc áo giáp, hai người nữ kia thì một ăn mặc y phục giống như phù thủy, một mặc y phục trắng tinh từ trên xuống dưới, vô cùng thuần khiết.

-.......(Ngôn ngữ lạ)........

Bọn họ dùng ngôn ngữ kì lạ nói chuyện với nhau, bọn họ và Đặng Thái mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nghe được họ đang nói chuyện, có điều hắn không hiểu nổi.

Keng, kí chủ có thể hiểu được ngôn ngữ của họ khi mở quà Tân Thủ.

Đặng Thái nghe được hệ thống nói thì ngay lập tức mừng rỡ, mở ra gói quà Tân Thủ.

Keng, mở ra gói quà Tân Thủ nhận được:

- Thông thạo ngôn ngữ, hiểu rõ tất cả ngôn ngữ.

- Ma Lực nghịch thiên, Ma Lực khổng lồ và vô hạn.

- Danh hiệu : Kẻ Tái Sinh, chết có thể sống lại ở thân phận khác.

.........................

- Helena, cô mau dùng Explosion (Phép Bộc Phá) gây sát thương cho Giác Long, tôi và Krin sẽ tấn công hai bên Giác Long, Mio, cô bảo hộ Lyna đi.

Người thiếu niên mặc giáp kia ra lệnh cho vị nữ pháp sư kia, sau đó gọi người thiếu niên mặc giáp bên cạnh chuẩn bị tấn công, gọi vị nữ hiệp sĩ còn lại bảo vệ cô gái tên Lyna thánh khiết kia.

- Hỡi phước lành từ vị Thần của sự Phá Hủy, để tôi có thể bộc phát ra ma pháp tuyệt đẹp, Bộc Phá.

Helena đọc pháp ngữ, quyền trượng trong tay phát sáng, dưới chân xuất hiện một vòng tròn kì lạ, bầu trời trên đầu Đặng Thái cũng xuất hiện vòng tròn kì lạ giống như đúc, nhưng to hơn gấp trăm lần.

- Arthur, lên nào.....

Krin gọi vị thiếu niên tên Arthur vừa ra lệnh lúc nãy tiến lên, cả hai dùng tốc độ siêu việt lao đi, chớp mắt đã xuất hiện hai bên Đặng Thái, thanh kiếm trong tay họ phát sáng, càng ngày càng dài ra, dài hơn 20 trượng thì dừng lại.

- Bọn người này rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết mình chứ?

Đặng Thái thầm nói trong lòng, cả người đứng thẳng lên, đôi cánh lớn xoè ra, che khuất cả bầu trời, cánh tay lực lưỡng phô thiên cái địa chộp qua Arthur và Krin, tốc độ phải nói là khủng khiếp.

- Hỡi đức Chúa quyền năng, hãy ban sức mạnh cho những con chiên lạc của ngài, để có thể tiếp tục sùng bài ngài mọi lúc.

Cô gái Lyna kia chắp tay trước ngực, quỳ xuống đất thầm cầu nguyện, bầu trời xuất hiện những sợi xích bằng ánh sáng rơi xuống, như có linh trí khoá lại cánh tay khổng lồ của Đặng Thái, khiến hắn không thể di chuyển cánh tay của mình.

Phốc......

Hai thanh kiếm sắc bén xoẹt qua, cắt đứt đôi cánh khổng lồ của Đặng Thái, khiến hắn vô cùng đau đớn, đôi cánh khổng lồ rơi xuống mặt đất là một cơn địa chấn rung động kịch liệt, máu tươi màu xanh lam chảy xuống như thác, đúng lúc này vòng tròn trên đầu Đặng Thái cũng di chuyển xuống mặt đất dưới chân hắn, sau đó chỗ đó giống như núi lửa phun trào, một cột lửa đen bắn thẳng lên tận trời cao, lần này Đặng Thái cảm giác được từng tấc thịt đang bị thiêu đốt, cả người cháy đen, Đặng Thái quỵ gối xuống mặt đất, sinh lực từ từ trôi đi.

- Mio, Sát Long Thương......

Arthur hét lớn, cô gái hiệp sĩ kia từ hư không lấy ra một cây thương sáng loáng, điêu khắc tinh xảo, nàng dùng sức ném về lòng ngực khổng lồ của Đặng Thái, nhưng cây thương kia càng ngày càng lớn, dài đến hơn 200 trượng, Đặng Thái cũng không thể né, đành nhìn thanh thương đâm xuyên lòng ngực, một nửa thanh thương xuyên qua ngực hắn.

Cảm giác sinh lực trong cơ thể đang hấp hối, Đặng Thái cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của từng người ở đây, hắn bị giết, sau đó lại được sống, cuối cùng vẫn bị giết lần nữa, hắn thề rằng, nếu còn sống tiếp, hắn sẽ trở lại để trả thù hết thảy, hắn rũ bỏ con người trong mình, hắn không xem mình là một nhân tộc nữa.

- Nhân loại, các ngươi hãy nhớ, ta sẽ còn trở lại......

Đặng Thái cố gắng mở miệng nói những lời cuối cùng, sau đó bóng tối tràn ngập trong đôi mắt nặng nề, Đặng Thái lần nữa chết đi.

Keng, Danh Hiệu Kẻ Tái Sinh kích hoạt.....


End.....