Chương 12: Mảnh ghép mới (3)

Chương 12: Mảnh ghép mới (3)

Vẻ mặt Tô Viễn nặng nề nhìn quỷ gõ cửa đang chậm chạp bước tới, hắn cũng thấy kinh hồn bạt vía khi đối mặt với lệ quỷ, nhân lúc vẫn còn cách xa lệ quỷ, Tô Viễn cất bước rồi nhanh chóng xuất hiện ở cửa lớp học, chậm rãi tháo găng tay xuống, lộ ra quỷ thủ.

Tác dụng của găng tay chỉ để phòng ngừa bị người thường phát hiện ra hai tay dị thường của hắn, cũng không phải là không thể sử dụng năng lượng của lệ quỷ, dù sao găng tay cũng không phải bằng vàng, chỉ có vàng mới có thể ngăn cản năng lượng linh dị.

Hai tay Tô Viễn quá hoàn mỹ, thật sự là quá hoàn mỹ, trắng như ngọc, giống như trời sinh, không hề có đường gân, vô cùng tinh xảo, đôi tay hoàn mỹ như vậy không thể là của con người nên đây là một đôi tay thuộc về lệ quỷ.

Nhìn quỷ gõ cửa đang lại gần, bàn tay Tô Viễn khẽ động, ngay tức khắc, hai cánh cửa lớn trong phòng học bỗng nhiên mọc ra những bàn tay rậm rạp, bao bọc từng tầng từng tầng năng lượng linh dị ngăn cách tất cả mọi thứ.

Nếu ngăn cách hoàn toàn tiếng gõ cửa thì có phải tránh được quy luật phải chết của quỷ gõ cửa không?

Tô Viễn chờ mong nhìn hành động của lão già, tuy những người còn sống đã chạy trốn, nhưng Tô Viễn vẫn ở đây, hình như quy luật giết người của nó bao gồm cả hắn.

Nhưng có lẽ không tìm được cánh cửa đã bị năng lượng linh dị ngăn lại hoàn toàn nên nó chần chừ một lát rồi mới giơ tay lên: "Cốc…”

Giờ khắc này, Tô Viễn sợ tới mức tóc gáy dựng lên, kinh hãi đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Hắn sai rồi, hơn nữa sai rất nghiêm trọng, kỳ thật lệ quỷ giết người là không cần dựa vào ngoại vật, đôi khi mắt thấy không nhất định là thật. Ví như Tô Viễn cho rằng quỷ  gõ cửa cần gõ cửa mới có thể giết người, trên thực tế, nó chỉ cần giơ tay lên, làm ra thủ thế gõ cửa...

Gõ cửa ắt phải chết, đây là cách thức tập kích của lệ quỷ, mà giờ phút này bên cạnh lão già đó không có người khác, nên Tô Viễn đã trở thành mục tiêu tập kích của nó.

Chưa bao giờ cái chết cận kề như lúc này, gần trong gang tấc, một khi tiếng gõ cửa chấm dứt, Tô Viễn sẽ bị giết chết.

Trong chớp mắt, Tô Viễn đã quyết định, chủ động cất bước về phía trước, ngay sau đó đã xuất hiện ở phía sau lão già, phát động tiến công.

Quỷ thủ che mắt, quỷ cước dẫm bóng.

Áp chế linh dị bắt đầu.

Tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại, tập kích của lệ quỷ bị gián đoạn, nhưng Tô Viễn lại không thể vui nổi, bởi vì hắn phát hiện mình hoàn toàn không hạn chế được quỷ gõ cửa.

Quỷ thủ vốn trong suốt như ngọc giờ phút này lại chậm rãi hiện ra thi ban, như một loại nguyền rủa đáng sợ nào đó, mà người bình thường một khi bị dẫm phải bóng thì không thể động đậy, nhưng lão già này vẫn chậm chạp xoay người.

Không được, đẳng cấp linh dị của nó quá cao, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, phải nhanh đi thôi...

Đây chỉ là thăm dò, đánh không lại thì chạy, đây là chiến lược rút lui, không phải là do hắn sợ!

Huống hồ mục đích Tô Viễn tới đây cũng không phải là giam giữ quỷ gõ cửa, lão già khủng bố này vẫn là giao cho Dương Gian giải quyết đi!

“Hệ thống, đánh dấu cho tôi.”

[Đánh dấu thành công]

Nhận được gợi ý, Tô Viễn buông tay rồi liên tục lùi về phía sau vài bước, trong chớp mắt hắn biến mất khỏi quỷ vực, cách xa quỷ gõ cửa.

Mất đi lực lượng linh dị áp chế, lão già lại giơ tay lên, nhưng rất nhanh đã dừng lại, bởi vì mục tiêu đã không còn nữa.

Lão đờ đẫn quay đầu nhìn theo hướng Tô Viễn rời đi, đứng lặng trong chốc lát, sau đó xoay người chậm rãi đi vào trong bóng tối.

Khủng bố vẫn tiếp tục.

Rời khỏi quỷ gõ cửa khủng bố, bảo đảm đối phương không có đuổi theo phía sau, Tô Viễn lúc này mới dừng bước.

“Quả nhiên ngự quỷ giả thời Dân Quốc thật khủng bố, nhưng ngay cả nhân vật khủng bố như vậy kết quả cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết, vũng lầy ở thế giới này còn sâu hơn mình tưởng, lần sau không thể khinh địch như vậy, cho dù biết cốt truyện cũng không thể muốn làm gì thì làm.

Cảm thán một lát, Tô Viễn bắt đầu tìm kiếm điểm khác thường, hai lần trước đánh dấu, hắn đã thu được một quỷ thủ và quỷ cước, không biết lần này hệ thống sẽ cho hắn cái gì.

Tìm một lát, Tô Viễn đột nhiên phát hiện điều kỳ lạ, không biết từ khi nào, bóng tối vây quanh bốn phía đã biến mất, giống như đạt được năng lực nhìn xuyên thấu trong đêm, bóng tối rút đi, có thể thấy rõ mọi thứ chung quanh.

"Đây là... quỷ nhãn"?

Tô Viễn giật mình, sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, mở chức năng chụp ảnh tự sướng của máy ảnh rồi chụp ảnh.

Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy đồng tử của mình trong máy ảnh đã hoàn toàn tiêu tán... Không, là biến mất, chỉ còn lại tròng mắt trắng, dưới ánh đèn máy ảnh chiếu rọi, có vẻ vô cùng trong suốt, giống như một con quỷ đang nhìn chằm chằm bạn.

Đây là đôi mắt của lệ quỷ.