Trần Phi đầu óc quay cuồng, nghĩ cách làm thế nào để cự tuyệt Geya cùng lão tộc trưởng.
Tại sao lại phải từ chối? Phải chăng Trần Phi là người trong sáng sạch sẽ, vì Lâm Thiến Nhân mà thủ thân như ngọc?
Dĩ nhiên là không phải.
Đó là bởi vì phần thịt trên cánh tay của Trần Phi sắp bị Lâm Thiến Nhân kéo đứt ra. Nha đầu này cũng không biết phải làm gì trong thời điểm này, nên đành phải vặn cánh tay của Trần Phi, để cho Trần Phi tìm cách từ chối.
“Chị Lạc Băng, chị hãy nói với lão tộc trưởng rằng Geya thân thể vừa mới khôi phục, lúc này mà động phòng là khinh nhờn đối với các vị thần, sẽ khiến cho các vị thần nổi cơn thịnh nộ khiến cho bệnh lại tái phát trở lại.” Trần Phi đột nhiên nghĩ ra một cái cớ và nói.
Nếu như cứ bình thường nói chuyện với đám người man rợ chắc chắn sẽ không hiệu quả, nhưng nếu nói đến thần thần quỷ quỷ thì khẳng định sẽ khác.
Quả nhiên, sau khi nghe Trần Phi giải thích, lão tộc trưởng già do dự ngay lập tức. Khẽ gật đầu, ô ô tra tra một lúc rồi bước ra khỏi căn lều gỗ.
“Tiểu đội trưởng, lão tộc trưởng muốn sắp xếp chỗ ở cho chúng ta, ổn định trước, đợi vài ngày nữa sẽ lại động phòng!” Lạc Băng nói.
Trần Phi nghe vậy, cũng nhanh chóng đi theo.
Như vậy thì đơn giản rồi, trong mấy ngày có thể xảy ra biết bao nhiêu là biến số? Chỉ cần tìm ra biện pháp rời khỏi đây là được. Lúc đầu kiếm lý do cũng chỉ là để trì hoãn. Trần Phi rất hài lòng vì hắn có thể kéo dài thêm được vài ngày.
Lâm Thiến Nhân cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng không để cho Trần Phi bị những người phụ nữ khác cướp đi!
Chỉ là Lâm Thiến Nhân vừa về đến chỗ ở và thu xếp xong liền không thể cười được nữa..
"Thiến Thiến, vừa rồi em véo anh trông có vẻ rất là thoải mái a? Anh có nên trừng phạt em không đây?" Trần Phi nhìn chằm chằm Lâm Thiến Nhân với một nụ cười xấu xa trên khóe miệng.
“Em… em không phải sợ anh sẽ không xử lý được sao?” Lâm Thiến Nhân chột dạ nói.
“Ha ha, vậy anh biểu hiện tốt như vậy, nên được ban thưởng a?” Trần Phi tiến lên một bước, để Lâm Thiến Nhân không còn đường lui.
“Anh, anh muốn phần thưởng gì a?” Lâm Thiến Nhân đỏ mặt cúi đầu hỏi.
"Vậy thì hãy gộp phần thưởng chung với hình phạt đi. Nào, Thiến Thiến, quỳ xuống đi."
Đôi mắt hoa đào của Lâm Thiến Nhân trợn to, hai má như ấm trà đun sôi, đỏ đến mức sắp tỏa ra khói trắng, cả người đều ngây ngốc tại chỗ.
"Không chịu a? Vậy anh đi tìm Geya đây."
Thấy Lâm Thiến Nhân không nhúc nhích, Trần Phi đứng dậy giả vờ làm động tác rời đi.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay của Trần Phi.
Ngay lập tức, cô gái có đôi mắt hoa đào, ngây thơ không dám nhìn Trần Phi mà từ từ quỳ xuống theo lời Trần Phi ...
Lạc Băng, người đang ngủ trong căn lều gỗ bên cạnh, lại mất ngủ đêm nay.
Suốt đêm dài, truyền đến tai cô đều là những âm thanh như đập muỗi cùng mèo hoang kêu.
Mãi cho đến khi cổ họng con mèo hoang kia trở nên khàn khàn, Lạc Băng mới dần chìm vào giấc ngủ với quầng thâm dưới mắt.
...
Bên bờ biển vào buổi trưa.
Vallar cả người vô cùng chật vật lao ra khỏi khu rừng, phải mất cả ngày trời hắn mới chạy ra khỏi khu rừng nhiệt đới.
Hắn mang theo hai người thủ của mình hạ thận trọng lần theo con đường cũ, trải qua vô vàn nguy hiểm trí mạng hai người thủ hạ đều bỏ mạng tại chỗ, cuối cùng chỉ còn lại mình hắn may mắn sống sốt về tới bờ biển
Vallar lúc này vẫn còn đang bàng hoàng, chưa đầy hai ngày băng cướp biển của hắn đã tan biến? Tất cả các thuộc hạ đều chết! Mà hết thảy chuyện này, đều là do thằng nhóc gọi là Trần Phi ban tặng!
Lúc này, Vallar chỉ cầu mong Nữ hoàng Lilith nhanh chóng đến! Khi đó, Trần Phi sẽ bị rút gân lột da, sẽ tra tấn điên cuồng đến chết trong bảy ngày bảy đêm, mới có thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng hắn!
Vallar đi đến chiếc tàu cứu hộ, thức ăn và nước uống mà hắn mang theo đã được sử dụng hết. Lúc này hắn vừa khát vừa đói nên phải trở về tàu ăn chút gì đó.
Nhưng khi Vallar đến phòng ăn, hắn đột nhiên nhìn thấy trong phòng ăn, có một cô bé da trắng trông giống như một con búp bê sứ xinh đẹp đang ở độ tuổi thiếu niên, ngồi trên bàn ăn ngấu nghiến như chết đói.
Nghe thấy có động tĩnh, cô gái đột nhiên giật mình, giống như một con thỏ sợ hãi nhìn Vallar, yếu ớt nói: "Chú ơi, cháu bị đắm tàu, phát hiện ở đây có tàu, trên tàu có đồ ăn, cháu không nhịn được liền ăn một chút ... Cháu thật sự xin lỗi, do cháu đói quá. "
Cô gái điềm đạm đáng yêu với đôi mắt đang ngấn ngấn nước mắt.
Vallar nuốt nước bọt, vẻ đẹp của cô gái này ngang hàng với Lâm Thiến Nhân. Chỉ là chủng tộc khác nhau nên hương vị cũng sẽ khác. Ngay lập tức, những ý nghĩ xấu xa tà ác bùng lên dữ dội. Trong mắt hắn, cô gái này đã là đồ chơi của mình.
"Ha ha, xin lỗi sau khi ăn xong đồ ăn của tôi đã đủ chưa? Tôi phải dạy cho cô một bài học tốt mới được !!" Vallar xé toạc quần áo của mình và đi về phía cô gái.
Cô gái kinh hãi mở miệng, cả người run lên, không nhịn được run rẩy quỳ xuống, nhỏ giọng thút thít: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Nhìn cô gái cao một mét năm không khác gì một món đồ chơi trước hình dáng dũng mãnh cao gần hai mét của Vallar. Bị Vallar giữ hai tay, cô gái đau đớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ thống khổ.
"Nào, để tôi làm cho em được sung sướng! Ha ha ha !!"
"Cầu xin ngài, đừng!"
Bất chấp sự cố gắng của cô gái, cả người cô như một con búp bê được Vallar nâng lên.
Vallar lúc này trông giống như một con bò, thở ra từ lỗ mũi, chuẩn bị đối với cô gái làm loạn.
"Xọet!"
Nhưng một giây tiếp theo, một đạo hàn quang chợt lóe lên!
Đột nhiên, Vallar cảm thấy ớn lạnh ở cổ. Gần như trong tiềm thức, hắn cảm thấy một hơi ấm đang không ngừng truyền ra từ cổ của mình.
Theo bản năng, Vallar vươn tay ra che cổ của mình. Nhưng dù hắn có che chắn thế nào, dòng máu đỏ tươi giống như vòi nước đã được mở khỏa, điên cuồng chảy ra.
"Mày ... mày là thợ săn tiền thưởng, thợ săn, khụ khụ khụ !!"
Vallar không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh, đôi mắt của hắn mở trợn to và chỉ có thể bất lực nhìn cô gái đem con dao găm chiếu sáng lạnh cất vào cạp quần của mình. Sau đó hắn ngã xuống trong bóng tối và mất đi ý thức.
"Phi!"
Cô gái nhổ nước bọt vào xác của Vallar, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự căm ghét.
Chỉ nhìn thấy cô ta lúc này, làm gì còn dáng vẻ yếu ớt như vừa rồi. Một đôi mắt to tràn đầy ánh sáng lạnh lùng dữ tợn!
"Ha ha, không nghĩ tới a. Cướp biển vĩ đại Vallar, người có tiền thưởng năm mươi nghìn đô la lại bị mình giết dễ dàng như vậy, còn tưởng rằng sẽ phải gặp bao nhiêu khó khăn a."
Cô gái khịt mũi hừ lạnh một tiếng, âm thầm cảm thấy thật may mắn, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái.
Thông tin tình báo cho thấy Vallar có hơn mười thuộc hạ cực kỳ hung ác, nhưng hiện tại chỉ có một người duy nhất xuất hiện.
Bất quá cô cũng chẳng buồn quan tâm lắm, chỉ cần Vallar bị giết là cô có thể đổi tiền ở Hiệp Hội Thợ Săn Tiền Thưởng.
Cô đem tai của Vallar cắt xuống và ném nó vào một chiếc hộp gỗ. Chỉ cần so sánh DNA, liền có thể nhận được tiền thưởng, cũng không cần phải di chuyển toàn bộ thi thể để tránh phiền phức.
Cô đã rất hạnh phúc khi nhận được năm mươi nghìn đô la. Con tàu của cô được cập bến cách đó không xa, chuẩn bị sẵn sàng rời đi để đến Hiệp Hội Thợ Săn Tiền Thưởng thu tiền. Nhưng vào lúc này, đôi mắt xinh đẹp của cô đột nhiên trợn to lên!
Cô hoảng sợ nhìn về phía biển cách đó không xa, hơn mười chiếc tàu cướp biển to lớn nối thành một hàng, đều hướng về phía bên này đi tới!