Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa tháng sau.
Trần Mộc đi ra khỏi cửa, chuẩn bị đi khu chợ phía đông mua thịt.
Trần Mộc đắm chìm trong luyện công nhưng tiêu hao cũng lớn. Mỗi bữa phải ăn hai cân thịt, nếu không thì không sẽ bị đói.
Để bổ sung dinh dưỡng Trần Mộc định mua mấy con gà mái và vài con dê về nhà nuôi.
Trộn sữa dê và trứng gà lại với nhau, hắn rất sợ mình luyện thành đầu trọc.
Vừa mới bước vào chợ phía đông thì thấy trên Thập Tự Nhai đã vây đầy người.
Trịnh Đồ hàng thịt đang dựa vào một góc đường để xem náo nhiệt.
“Sao lại có nhiều người đứng ở đây vậy?” Trần Mộc tới gần rồi hỏi Trịnh Đồ.
“Còn nhớ vụ án Vương gia bị diệt môn không? Đã bắt được tên thủ phạm rồi, hôm nay sẽ chém đầu của hắn.” Thịt mỡ trên quai hàm của Trịnh Đồ run rẩy, vẻ mặt háo hức xem náo nhiệt.
Trần Mộc nghe vậy cũng nhìn sang.
Trong Thập Tự Nhai có một cái bệ đá hình tròn có đường kính khoảng ba bốn mét.
Trên bệ đá có một phạm nhân mặc áo tù đang quỳ, trên chân y bị xích sắt khóa lại, hai tay thì bị trói sau lưng, trên đầu có một cái túi màu đen trùm lại.
Xung quanh bệ đá toàn là nha dịch bộ khoái.
Ở mặt phía bắc của con đường có dựng một cái lều vải màu xám, có 3 người mặc quan phục đang ngồi trong đó.
Người ở giữa là một gã đàn ông hơn 40 tuổi. Ông ta có khuôn mặt hình chữ quốc, y chính là tri huyện của huyện Thanh Sơn.
Vị Đỗ huyện úy bảo cảnh an dân kia thì đang ngồi bên trái ông ta.
Bên còn lại là một ông già khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, có bộ râu hoa râm, Trần Mộc không ngờ rằng huyện thừa của huyện Thanh Sơn này cũng tới.
Trịnh Đồ nhỏ giọng nói: “Tên tội phạm này lợi hại lắm đấy, nghe nói vì bắt gã ta mà Lục bộ đầu bị trọng thương.”
Có thể trọng thương Lục bộ đầu?
Xem ra là một cao thủ Luyện Hình Thuật a.
Đám người đột nhiên ồn ào la ó, Trần Mộc không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thì thấy tên hung thủ đã bị lấy khăn trùm đầu xuống.
Người này có mấy phần tương tự như trong bức họa của lệnh truy nã, nhưng mà hắn biết, tấm lệnh truy nã kia là do Nghiêm họa sư vẽ, chỉ giống tên thủ phạm khoảng bốn năm phần mà thôi.
“Người này không phải là tên tội phạm đã gây ra vụ án.”
“Ngoài ý muốn bắt lầm người sao? Hay là tìm một con dê thế tội?”
Không thể nghĩ nữa, chuồn nhanh thôi.
“Cắt cho ta 10 cân thịt, thịt thăn nửa nạc nửa mỡ, ta đi mua một chút lúa mì trắng, lát nữa sẽ quay lại lấy.” Trần Mộc nói với Trịnh Đồ, không đợi y trả lời liền vội vàng rời đi.
Chưa đi được mấy bước thì sau lưng lại vang lên một tràng tiếng hô. Trần Mộc dừng lại một chút rồi sải bước rời đi.
...
Chợ phía đông, phường An Nhạc, trong một căn phòng tao nhã của Như Ý Trai có bảy tám người đang uống rượu trò chuyện.
Một người đàn ông trung niên có mặt tròn mũi nhỏ tràn đầy phúc hậu đang ngồi ở vị trí đầu.
“Gần đây trong thành có một vị họa sĩ trẻ tuổi có họa kỹ cao siêu, nghe nói là vẽ giống như người thật vậy, Nghiêm lão đã từng nghe chưa?” Người đàn ông trung niên cười tủm tỉm nói với Nghiệm họa sư đang ngồi bên cạnh.
Nghiêm họa sư thầm giật mình rồi bình chân như vại trả lời: “Từng nghe qua, chủ nhân vừa ý họa kỹ của hắn sao?”
Người đàn ông phúc hậu gật đầu: “Không sai, nếu kéo hắn vào Diệu Họa Phường thì có thể làm cho Diệu Họa Phường của chúng ta có thêm lực ảnh hưởng.”
“Nhưng ta nghe nói hắn có dính líu đến nha môn, động hắn không tốt lắm.” Nghiêm họa sư lộ vẻ khó xử.
“Nghiêm lão nghĩ nhiều rồi, đối với những nhân tài như vậy thì không thể dùng biện pháp mạnh được.” Người đàn ông phúc hậu lắc đầu nói.
“Diệu Họa Phường của chúng ta có nhân mạch, hắn có họa kỹ, nếu như hợp tác với chúng ta thì hắn sẽ có thêm càng nhiều khách hàng, chúng ta thì có thể đề cao lực ảnh hưởng, đây là chuyện cả hai cùng có lợi.”
“Vậy để ta đi thử xem.” Nghiêm họa sự gật đầu nói.
“Làm phiền Nghiêm lão.” Người đàn ông phúc hậu hài lòng gật đầu.
Sau đó là một tràng nâng ly cạn chén.
Sau bữa ăn, Nghiêm họa sư tươi cười rạng rỡ chia tay với mọi người. Lão ta mang theo hai tên tùy tùng rời khỏi Như Ý Trai.
Đi được không bao xa thì nụ cười trên mặt lão ta dần băng lạnh.
“Không ngờ là tên tiểu tử này có thể có được thành tựu như hiện giờ.” Trong lòng Nghiêm họa sư hận a.
“Trương Thanh Lý Phạm thật sự là hai tên phế vật, sớm phế bỏ hắn thì cần gì phải phiền phức như hiện giờ.” Nghiệm họa sư cảm nhận được uy hiếp.
“Nếu để tiểu tử kia tiến vào Diệu Họa Phường thì địa vị của ta sẽ khó giữ được.” Nghiêm họa sư cau mày suy nghĩ.
“Không được, nhất định phải diệt trừ tên tiểu tử kia.” Nghiêm họa sư liếc nhìn hai tên tùy tùng sau lưng.
“Hai người này có quan hệ với Diệu Họa Phường nên không thể dùng được.” Nghiêm họa sư âm thầm suy tư.
“Có lẽ phải đi một chuyến quỷ thị rồi. Lại phải tốn một mớ tiền, tên tiểu tử đáng chết.”Nghiêm họa sư xanh mặt bước nhanh rời đi.