“Lão đại, chúng ta đi nơi nào? Đi tìm tên thư sinh kia báo thù sao?” Lý Phạm hỏi.
“Thù thì đương nhiên là phải báo.” Trương Thanh sờ bàn tay đang ẩn ẩn cảm giác đau rồi nói với giọng căm hận.
Nếu không phải là vì tên thư sinh kia thì gã cũng sẽ không bị Lục bộ đầu đánh, càng sẽ không bị Lục bộ đầu ghi nhớ rồi bị bắt vào trong ngục thụ hình tra tấn.
“Đi tìm Nghiêm lão đầu trước, bát cơm của chúng ta không thể mất được.”
...
Phía sau phường An Nhạc
Hai người Trương Thanh Lý Phạm bị hai gã to con khác nhìn một cách khinh miệt, còn tiện tay ném cho hai người mấy mảnh bạc vụn, hừ lạnh một tiếng rồi quay người đóng sầm cửa lại.
Vừa rồi Trương Thanh còn đang tươi cười rạng rỡ nay sắc mặt của gã đã trở nên xanh xám.
“Đại ca, phải tìm cơ hội phế bỏ lão cẩu này đi.” Lý Phạm cũng nổi giận đùng đùng, cái khuôn mặt dữ tợn của gã đang run rẩy, tròng mắt đỏ bừng.
“Chúng ta làm chân chạy giống như là cháu của lão ta, bây giờ chúng ta thất thế liền đuổi chúng ta đi bằng mấy lượng bạc này.”
“Ta nuốt không trôi khẩu khí này.”
“Đương nhiên là sẽ phế lão cẩu này.”
Cặp mắt của Trương Thanh đầy ngoan lệ: “Làm những chuyện bẩn thỉu cho lão ta cũng hai năm rồi, muốn chơi chết lão còn không phải là chuyện dễ dàng hay sao.”
“Tiếc là Ngạ Hổ bang đã không còn nữa, chúng ta phải mau chóng đi phụ thuộc vào một bang phái mới, nếu không thì còn phải chịu những uất ức giống như ngày hôm nay.” Trương Thanh cưỡng chế sự giận dữ trong lòng, nói.
“Lần này chúng ta theo ai hỗn, cũng không thể tìm cái loại chết sớm giống như Ngạ Hổ Bang a.” Lý Phạm nói một cách bất đắc dĩ.
“Không vội, trước tiên đi kiếm chút tiền rồi tính tiếp. Không có tiền thì cũng không vào được những bang phái lớn.” Trương Thanh tìm tới Nghiêm họa sư là vì muốn kiếm một vố để trải đường phụ thuộc vào bang phái lớn.
Nào ngờ lão già này keo kiệt như vậy, chỉ cầm mấy lượng bạc liền muốn đuổi hai người bọn hắn đi: “Bút trướng này sau nay chúng ta sẽ từ từ tính.”
“Đi tìm tên thư sinh kia đòi nợ trước, họa kỹ của tên thư sinh này rất lợi hại, Nghiêm lão cẩu cũng nhịn không được muốn phế bỏ hắn.
Điều này chứng minh họa tác của hắn rất đáng tiền, chúng ta bị giam lâu như vậy thì chắc là hắn đã kiếm được không ít rồi.
“Ta biết nhà hắn ở đâu.” Lý Phạm nhãn tình sáng lên, sờ sờ vết sẹo, Trương Thanh âm tàn nói: “Đi.”
Một tên thư sinh gầy yêu mà suýt chút nữa đã giẫm phế tay của gã, chuyện này làm gã cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Lần này để ta xem còn ai có thể cứu được ngươi.”
“Đại ca yên tâm đi, ta sẽ thay đại ca đánh gãy tay chân của hắn.” Lý Phạm cười ha ha, dường như gã cam cảm thấy những mảnh bạc trắng bóng đang vẫy gọi mình.
Ô...
Một tiếng xé gió trầm thấp vang lên.
Phốc!
Huyết hoa bay lên.
Vẻ mặt của gã mập Lý Phạm lập tức trắng nhợt rồi ngã rầm xuống đất.
Bắp chân trái của gã không biết bị thứ gì đánh trúng, máu tươi chảy đầy đất. Gã đang định đưa tay che lai miệng vết thương thì.
Ô...
Âm thanh đó lại xuất hiện.
Chỗ vừa bị đánh trúng lại tiếp tục gặp phải trọng kích.
Rắc rắc.
Máu loãng mang theo một chút xương trắng bắn tung tóe.
Gào...
Lý Phạm kêu lên một tiếng thảm thiết.
Xương ống chân trái của gã đột nhiên bị người đánh gãy rồi, còn lòi cả xương ra ngoài.
Sắc mặt Trương Thanh lập tức thay đổi: “Hảo hán tha mạng cho ta... Gào.”
Ô...
Rắc rắc.
Ống quyển bên phải của Trương Thanh cũng đột ngột bị đánh gãy, lộ ra những mảnh xương trắng.
Phanh phanh.
Hai cục đất gần như đồng thời đánh vào gáy của hai người.
Trong tiếng rên la thảm thiết, hai người giống như một con vịt đang bị bóp cổ ngã xuống đất té xỉu.
Trần Mộc từ trong gốc tối đi ra, nhìn hai tên lưu manh với vẻ mặt phức tạp.
“Lòng người xấu xa a.”
Với sự tôn trọng dành cho Nghiêm họa sư, mỗi ngày Trần Mộc đều sẽ đi dạo một vòng nhà lão ta. Hắn không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm một cơ hội để đơn độc tâm sự với lão rồi tặng một chút đại lễ gì đó.
Vụ tâm sự lần trước diễn ra rất vui vẻ a, cho nên Trần Mộc muốn tiếp tục tâm sự với tiền bối một lần nữa.
Không ngờ lại đụng phải hai thằng ất ơ này.
Dựa theo nguyên tắc không đánh nhau thì sẽ không quen biết, cho nên Trần Mộc phải tới chuyện trò với hai anh em nhà này một chút.
Dù sao thì hắn cũng ở trong huyện Thanh Sơn này lăn lộn, nếu như có thể trò chuyện cởi mở với nhau thì không chừng có thể hóa thù thành bạn, mở rộng thêm càng nhiều nghiệp vụ.
Mà lần đầu gặp mặt thì không thể đi tay không được. Trên mặt đất lại vừa vặn có mấy cục đá rất đoan chính, hắn liền nghĩ là mang theo mấy cục đá cũng tốt, thế là liền nhặt chúng lên rồi yên lặng đi theo......
“Đáng tiếc là nhân tâm hiểm ác a.” Trần Mộc cảm khái.
“Ta còn nghĩ sẽ kết giao bằng hữu với hai người, ai ngờ hai người lại muốn âm thầm hại ta, thực sự là, trái tim ta trong sáng giống như mặt trăng, haizz......” Trần Mộc thở dài một hơi rồi lặng lẽ thò tay vào trong túi đối phương.